
muốn có bất cứ quan hệ gì với cô nữa, cô còn cố tình quấn lấy tôi để làm gì?
Diệp U Đàm nước mắt lưng tròng nói: “Hạo Đông, lẽ nào chúng ta không thể làm bạn được sao?”
Anh Hạo Đông tuyệt tình nói: “Không, xin cô nhanh chóng đi đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Diệp U Đàm đành nuốt nước mắt, rời đi. Khi cô tìm gặp Anh Hạo Đông lần nữa
thì đã là trung tuần tháng Ba. Tối hôm đó, cô đến khu nhà, ấn chuông cửa tự động nhà Anh Hạo Đông, nhỏ giọng nói: "Hạo Đông, em có chuyện muôn
nói với anh, em có thai rồi."
Anh Hạo Đông im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn để cô vào. Bất luận thế nào, sự việc này cũng phải giải quyết dứt điểm.
Sau khi Diệp U Đàm lên lầu, rốt cuộc họ đã xảy ra chuyện gì, Anh Hạo Đông
không còn nhớ nữa, anh chỉ luôn cảm thây mình có lỗi với cô.
Lam Tố Hinh không mang bó hồng Quảng Viễn tặng về nhà, cô không muốn bà
Diệp hiểu lầm. Sau khi cất xe trong bãi đỗ, cô để lại bó hoa trong giỏ,
ai thích thì cứ lấy. Còn tấm thiệp Anh Hạo Đông tặng, cô lại trân trọng
nhét vào khung ảnh trên bàn học. Còn chùm chìa khóa anh làm rơi, buổi
chiều chưa kịp trả cho ạnh, sau khi ngắm nghía một hổi, cô bèn nhét sâu
vào ba lô, định ngày mai, sau khi tan học sẽ đem trả lại anh.
Tối Valentine, bà Diệp chẳng rõ vô tình hay cố ý bảo Quảng Viễn đến đưa Lam Tố Hình đi chơi, bà vẫn hy vọng quan hệ giữa cô và anh có thể thân mật
hơn, nhưng Quảng Viễn lại tắt máy, khiến bà buồn bã vô cùng. "Sao thế
nhỉ? Trước nay thằng bé chưa bao giờ tắt máy. "
Lam Tố Hinh biết rõ nguyên do nhưng im thin thít, không nhắc đến. Chỉ nói
với bà Diệp rằng cô đã hẹn bạn đi chơi, bà đừng liên lạc với Quảng Viễn
nữa.
Bà Diệp ngạc nhiên hỏi: "Cháu hẹn bạn nào đi chơi vậy?"
"Là một bạn nữ, bạn ây muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nhân ngày lễ Valentine. Bạn ây đã mua rất nhiều hoa hổng từ cửa hàng hoa để tối nay bán dạo
trên phố, bạn ấy bảo cháu tới giúp một tay."
"Ổ, vậy cháu nhớ về sớm nhé!"
"Cháu biết rồi ạ!"
Lam Tố Hinh và người bạn kia gặp nhau ở chỗ hẹn, mỗi người cầm một giỏ hoa
hổng, chia nhau đi về hai đầu đường, vừa đi vừa bán. Việc buôn bán không được thuận lợi lắm, đã đi gần hết con phố dài nhưng giỏ hoa hồng của cô vẫn còn mấy chục bông. Cô liền đi đến con phố đối diện đế bán tiếp, sau khi đi hết con phố này, trong lúc vô tình, cô phát hiện từ đây rẽ trái
rồi đi thẳng là đến tòa cao ốc Tử Kình. Từ xa đã có thể nhìn thây tòa
cao ốc giàu có, sang trọng đó.
Không kìm được, Lam Tố Hinh bất giác rẽ trái đi về phía đó. Lúc chỉ còn cách
tòa cao ốc khoảng ba, bốn chục mét, cô đã thấy đèn dưới tầng trệt sáng
trưng, nhân viên bảo vệ mặc đổng phục đang đi qua đi lại phía trong tòa
nhà. Trước cửa tòa cao ốc có một bóng người gầy gò rất đỗi quen thuộc.
Anh Hạo Đông, sao anh lại đến nơi này? Lam Tố Hinh ngẩn ngơ một lút rồi không chút do dự, chạy ngay đến bên anh.
Cô mới chạy được vài bước, bỗng một bàn tay đột nhiên bịt chặt miệng cô từ phía sau, một bàn tay khác giữ lấy phần eo của cô, kéo cô vào trong một con hẻm nhò tốì tăm bên đường. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, cô nhất thời không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng chợt ngửi thấy mùi rượu hôi hám hòa lẫn mùi hôi của cơ thể xộc vào mũi, cô bỗng hiếu ra, gắng
hết sức để vùng thoát, giỏ hoa hổng trên tay rơi xuống đất. Nhưng dù có
giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi gọng kìm của một người đàn
ông trung niên. Cuối cùng, cô gắng sức cắn chặt bàn tay đang bịt miệng
cô, khiến ông ta đau đớn, rụt tay về. Sau đó, cô cố hét thật to: "Anh
Hạo Đông..."
Vào giây phút này, trong tâm trí cô chi có một mình anh, anh là ánh sáng
duy nhất có thể cứu cô thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Nhưng cô chưa kịp hét
đến câu thứ hai, miệng lại bị bịt chặt. Lần này ông ta nhét một chiếc
khăn tay vào miệng cô. Cô không thể hét được nữa, cả cơ thể bị kéo sâu
vào trong ngõ tối.
Hơi thở phì phò của Thân Đông Lương phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu hôi
nồng. "Nha đầu thổi tha, lần trước mày chém tao một nhát rồì chạy mất,
lần này tao xem mày chạy thoát thế nào đây? Tao đã theo dõi mày trên con phố kia từ lâu rỗi. Nhát chém của mày vẫn khiển cánh tay tao nhức nhối, mày nghĩ là tao sẽ bỏ qua cho mày dễ dàng thế sao?”
Ông ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Lam Tố Hinh ngã xuống đất sau đó cơ thế to
béo của ông ta đè xuống, một tay giữ chặt hai tay cô, một tay xé rách
quần áo của cô, thò vào bên trong mò mẫm. Như có con rắn bò loạn trên da thịt khiến cô vừa lạnh vừa sợ hãi, gắng hết sức vặn vẹo cơ thế nhưng
không thể nào tránh được cánh tay khiên người ta buồn nôn kia. Nước mắt
cô cứ thế trào ra, miệng bị khăn tay bịt kín vẫn gắng sức rên ri, trong
đầu không ngừng vang lên tiếng cầu cứu: Có ai không, cứu tôi vói? Anh
Hạo Đông, anh có nghe thấy tiếng cầu cứu cửa em không?...
Cánh tay của Thân Đông Lương mặc sức làm càn, khi Lam Tố Hinh gần như tuyệt
vọng, đột nhiên có tiếng bước chân ngập ngừng đi đến gần con hẻm, có lẽ
người nào đó đã nghe thây tiếng hét ban nãy của cô. Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, giọng nói của Anh Hạo Đông bỗng vang lên ờ đầu hẻm:
"Này, ông kia, đang làm trò gì