
u có giỏi thì suốt đời làm thánh nữ đi.
Tớ sẽ làm thánh nữ suốt đời, tớ căm ghét đàn ông, căm ghét vô cùng!
Khi nói câu này, vẻ mặt của Hiểu Lối lộ rõ vẻ nhăn nhó như bị dị dạng.
Không hiểu sao tự nhiên tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi! Chắc chắn Hiểu Lối
phải có một điều bí mật nào đó không thể chia sẻ với ai, hoặc có thể cô
ấy bị đàn ông làm tổn thương quá lớn!
Đến hôm đó, tôi mới hiểu tại sao Hiểu Lối chưa hề yêu, vì cô ấy không thích đàn ông, không phải không thích mà là căm ghét!
Tôi đã từng hỏi Hiểu Lối về chuyện này, cô ấy trả lời bằng giọng lạnh lùng, cậu đừng hỏi nữa!
Nhưng Trần Từ Phóng đã phải phát điên vì Hiểu Lối, hầu như ngày nào anh
cũng đến Học viện mỹ thuật trung ương đứng ở dưới lầu đợi Hiểu Lối xuất
hiện. Khi Hiểu Lối xuống, anh theo cô lên lớp, theo cô đi ăn cơm, dù mưa hay nắng, anh vẫn kiên trì không ngơi nghỉ.
Cuối cùng ngay cả chúng tôi cũng thấy cảm động, nhưng Hiểu Lối lại không hề rung động. Hiểu Lối hỏi tôi, cậu có tin vào tình yêu không? Tớ chẳng tin vào mấy thứ đó đâu. Hiểu Lối vẫn cô lẻ một mình. Cô ấy chỉ đến tìm
tôi, chúng tôi vẫn như trước kia, thường xuyên đi dạo phố ăn cơm cùng
nhau. Phần Na nói đúng, Hiểu Lối là một cô gái kỳ quặc, cô ấy đúng là
người kỳ quặc thật.
Chúng tôi đều đã thay đổi, càng ngày càng không giống hồi trẻ con.
Bạn bè trong phòng đều nói tôi là một người yêu cuồng nhiệt, một lần Bắc đã gọi điện cho tôi nhưng tôi không ở trong phòng, đúng lúc đó Hồng Yến thì nhấc máy, khi tôi quay về thì gặp Hồng Yến vẫn đang nói chuyện với
Bắc. Tôi nghe thấy Hồng Yến gọi tên Bắc, sau đó cô ta cười nói với vẻ
rất khêu gợi và nói, thế anh đến đây đi, xem ai uống hơn ai, nếu anh mà
thua thì anh phải hôn em một cái đấy!
Tôi liền xông ngay đến và giằng lấy điện thoại, tôi mắng Bắc tới tấp
trong điện thoại, rằng anh là một thằng lưu manh không hơn không kém, mẹ kiếp, anh điên à, anh đang tán tỉnh ai vậy! Không hiểu sao lúc đó sao
tôi lại hồ đồ, quá khích đến vậy, chỉ một câu nói đuầ của Bắc mà tôi lại có thể giở mặt ngay được, chỉ vì cú điện thoại đó mà tôi và Hồng Yến đã không còn nể mặt nhau. Đừng có mà đê tiện như thế nhé, thấy đàn ông
người ta đẹp trai là lao ngay vào, đừng nghĩ tao không biết mày là hạng
người thế nào nhé.
Hồng Yến cũng đáp lại bằng những lời rất khó nghe, mày đừng tưởng là Bắc yêu mày nhiều nhé, nếu mày không bám riết lấy anh ấy thì anh ấy đã cho
mày đứt từ lâu rồi. Suốt ngày cứ tưởng tình yêu của mình là vĩ đại, ai
mà chẳng biết chuyện của mày như thế nào.
Nếu không có đám bạn cùng phòng can ngăn thì chúng tôi đã thượng cẳng
chân hạ cẳng tay rồi. Tôi gọi điện cho Bắc nói, Cố Vệ Bắc, anh mà còn
nói với con Hồng Yến nửa câu nữa là em cho anh biết tay đấy.
Hôm đó tôi với Bắc đã cãi nhau rất căng trong điện thoại, tôi không cho
Bắc nói chuyện với bất kỳ cô gái nào, không cho anh đi ăn cơm, uống rượu cùng với họ, bạn học với với anh tốt nhất cùng nên là con trai, nếu anh vẫn tùy tiện nói chuyện, đùa cợt với con gái thì hậu quả anh phải tự
chịu.
Bắc cũng nổi khùng lên, Tiểu Bạch em quá trớn quá chừng rồi đấy! Em
không được gò ép anh như thế, nói cho em biết nhé, anh thích đùa với con gái, anh thích giao lưu với họ, vì họ không ngang ngược như em, anh
thực sự không thể nào hiểu nổi em nữa, em nói rằng hậu quả anh tự chịu,
cùng lắm thì mình chia tay nhau chứ gì.
Khi Bắc nói ra hai từ chia tay, cả hai chúng tôi đều sững người ra một
lát, bất giác nước mắt tôi tuôn trào, đó là lần đầu tiên Bắc nói lời
chia tay. Tôi trầm ngâm một lúc lâu, rồi tôi nghẹn ngào khóc nức nở và
cúp điện thoại.
Bắc lại gọi điện thoại đến và nói, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi.
Tôi vẫn tiếp tục nói, điện thoại bị đứt giữa chừng, tôi đoán chắc thẻ điện thoại của Bắc đã hết tiền.
Ngày hôm sau Bắc lại nạp thêm 50 Nhân dân tệ vào thẻ điện thoại, anh
phải nói hết 50 tệ mới dỗ dành được tôi, và tất nhiên anh cũng phải đứng bủn rủn hết cả chân.
Từ hôm đó trở đi tôi mắc phải chứng bệnh đa nghi, mỗi lần gọi điện cho
Bắc mà anh không có nhà là tôi lại hỏi bạn cùng phòng của anh Bắc đi với ai, đi với con trai hay con gái?
Tôi còn gọi cả điện thoại cho Lý Trác, nhờ Lý Trác quản lý Bắc.
Càng ngày tôi càng lo lắng, giống như Bắc sắp bỏ tôi vậy.
Hồi đó không còn ai viết thư nữa, mọi người đều dùng điện thoại để
gọi, nhưng riêng tôi vẫn cố gắng kiên trì một tuần viết một lá thư. Từ
những việc lặt vặt như ăn uống, vệ sinh cho đến việc học hành thậm chí
ngay cả đến việc bị hành kinh tôi cũng đều viết thư kể cho Bắc nghe, tôi kể với anh là bụng tôi đau vô cùng.
Cuộc đời không ai có thể biết được chữ ngờ. Tôi đã trao tất cả mọi
thứ cho Bắc, tôi tưởng rằng anh sẽ là cả cuộc đời tôi, và cả kiếp sau
cũng vậy, tôi tưởng rằng, không ai có thể sánh nổi tình yêu của chúng
tôi, Bắc từng nói với tôi rằng, nếu anh là Hoàng đế, anh chỉ yêu quý một người, đó chính là tôi, anh sẽ học theo vua Đường Minh Hoàng.
Nhưng sau, vua Đường Minh Hoàng đã bắt Dương Quý Phi tự sát. Bắc cười hì hì rồi nói, anh nỡ lòng nào lại để em chết.
Nếu mọi người không cho anh cưới em t