
thẻ rút tiền của anh có tiền không? Công việc của anh
liên tục gặp khó khăn, hình như vẻ phóng khoáng trong con người anh
không được phát huy ở đâu cả, anh muốn buôn bán nhưng lại không có vốn,
anh còn đang nợ Phần Na mười vạn tệ… Anh đang phải sống trong sự khủng
hoảng về tinh thần, vậy mà tôi còn nỡ lòng nói năng nặng lời như vậy,
tôi cảm thấy vô cùng hối hận, vừa nói ra khỏi miệng câu đó là tôi đã
thấy hối hận, m. kiếp, nói như thế thì khác gì giết người hả?
Hiện giờ đất Thượng Hải có phải là dễ sống đâu. Tôi gọi tên Bắc như
một con điên, vừa chạy vừa gọi, tôi không thể sống khi không có anh, tôi không thể để mất anh!
Tôi lang thang tìm Bắc như một con điên, tôi tìm khắp mọi nơi có thể
tìm, tôi thầm nghĩ, nếu để mất anh thì chắc tôi không thể sống nổi, đúng vậy, tôi thà cứ để anh ngày ngày ở nhà, thà để anh ngày nào cũng ở bên
tôi, thà cứ để cuộc sống trôi qua thế này cho đến khi già, chỉ cần tôi
không bị mất anh.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy Bắc ở bãi ngoài. Tôi có cảm giác như
sau một đêm anh già đi rất nhiều, râu mọc dài hơn, chẳng khác gì gã ăn
xin vậy. Anh đứng chơ vơ giữa một bãi trống đầy gió, nhìn anh vô cùng
mệt mỏi.
Tôi đứng ở phía sau gọi tên anh.
Bắc ngoái đầu lại và nhìn thấy tôi nước mắt đầm đìa.
Anh xin lỗi, Tiểu Bạch, để em phải khổ vì anh quá!
Tôi vừa khóc vừa đấm Bắc thình thịch, tại sao anh lại có thể bỏ đi cả đêm như vậy, sao em lại không tìm thấy anh? Chúng tôi hôn nhau như hai
kẻ đang lên cơn điên, lần này, tôi như chú thú nhỏ cắn bật máu môi anh.
Vì Bắc, tôi lại đi tìm Tiểu Dao.
Tôi biết lần này anh ta có thể giúp Bắc, anh ta có rất nhiều tiền,
anh ta có thể giúp, hơn nữa anh ta đã sống ở Thượng Hải bao nhiêu năm
như thế, chắc chắn anh ta sẽ có thế lực rất mạnh.
Tại sao tôi phải giúp cô? Tiểu Dao hỏi tôi.
Tôi không trả lời được, tôi đến đây là vì người yêu tôi, trong khi Tiểu Dao lại không hề có hứng thú với người đàn ông đó.
Tôi bắt đầu kể từ đầu, kể từ khi tôi và Bắc gặp nhau, quen nhau, yêu
nhau cho đến tận bây giờ, tôi kể tỉ mỉ từng li từng tí, tôi muốn để anh
ta thấy cảm động vì tình yêu của chúng tôi. Lúc đó, ngoài tình yêu ra
tôi không còn có gì khác.
Tiểu Dao hút một điếu xì gà rất to, anh ta không nói gì mà chỉ lắng
nghe tôi kể. Đợi đến khi tôi kể xong thì anh ta hỏi, xong rồi hả? Tôi
bảo, vâng.
Cô định vay bao nhiêu?
Năm vạn, năm vạn là đủ rồi.
Tiểu Dao không bảo được, cũng không bảo không được, nghe xong điện
thoại anh ta lại bỏ đi. Phần Na nói đúng, con người này rất kinh khủng,
anh ta không bao giờ chịu hứa hẹn điều gì.
Thực ra tôi có thể hỏi vay Phần Na, nhưng tôi không còn mặt mũi nào mà mở miệng vay cô ấy nữa.
Và chuyện này tôi cũng không thể để Bắc biết, nếu biết chắc chắn anh
ta sẽ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, anh chỉ nói một lần với tôi là muốn mở một công ty trang trí nội thất, anh bảo bạn anh từ
Trùng Khánh đến Thượng Hải, anh ấy vừa tốt nghiệp Học viện mỹ thuật
chuyên ngành trang trí nội thất. Bắc muốn làm ông chủ của cậu bạn kia,
Bắc cười và bảo, nghề thích hợp với anh nhất là làm ông chủ.
Tôi muốn anh được làm ông chủ.
Hôm sau, Tiểu Dao gọi điện thoại đến cho tôi, Tiểu Bạch, cô đến lấy tiền đi, gặp thư ký của tôi là được, không cần phải viết giấy ghi nợ đâu,
coi như là tôi tặng cô, à không, coi như là tôi tặng cho tình yêu của
cô.
Tôi sung sướng như muốn phát điên, cầm năm vạn tệ trong tay tôi gọi
ngay điện thoại cho Bắc. Anh thân yêu, anh đi đăng ký giấy phép kinh
doanh cho công ty, chúng ta có thể bắt tay vào làm rồi đấy.
Và còn một tin đáng vui mừng hơn đang đợi chúng tôi. Thực ra năm vạn
đâu đã đủ, tôi định hỏi xin thêm bố mẹ, và tìm cả Tứ Phóng, tất cả những điều này chưa kịp thực hiện thì Lí Trác xuất hiện.
Tôi không thấy rõ vẻ phấn khởi của Bắc khi gặp Lí Trác, bọn họ ôm
chầm lấy nhau như anh em. Lí Trác ngoái đầu lại hỏi tôi, Tiểu Bạch, cậu
tạm thời gác máu Hoạn Thư lại nhé, nể mặt cậu nên tớ sẽ không thất lễ
với Bắc nữa.
Hôm đó chúng tôi uống say bí tỉ, Lí Trác nhìn chúng tôi với mắt mơ
màng và nói, m.kiếp, đúng là trai tài gái sắc có khác, nếu Tiểu Bạch
không bám sát mục tiêu, nếu lão Bắc không như bị ma làm thì tôi cũng
muốn chen thử một chân vào giữa hai người.
Lí Trác còn đưa ra một đề nghị, muốn hôn tạm biệt chúng tôi vì cô chuẩn bị đi Mỹ.
Chúng tôi cũng hưởng ứng rất nhiệt tình.
Thực ra là Lí Trác muốn hôn tạm biệt Bắc, hôn tôi chỉ là một cái cớ mà thôi.
Lí Trác cười ha ha và hôn lên má chúng tôi rồi nói, coi như tớ rượu vào
thất lễ với bọn cậu nhé. Nói xong Lí Trác ôm chúng tôi khóc nức nở.
Hôm đó, Lí Trác để lại mười vạn tệ, cô ấy bảo, sau này phải trả tớ cả vốn lẫn lãi đấy, tớ là mụ địa chủ Hoàng Thế Nhân chuyên cho vay nặng
lãi đấy.
Đúng là anh em họ chơi với nhau chân tình thật, tôi thấy Lý Trác là
một cô gái để lại ấn tượng rất sâu trong tôi, hào phóng, nghĩa khí, nếu
cô ấy mà là đàn ông thì chắc chắn tôi sẽ yêu chết đi mất.
Tôi nhớ rất rõ, công ty của Bắc khai trương vào ngày 18 tháng 6. Hôm đó
nổ rất nhiều pháo, tháng đầu tiên chúng tôi đã có