
o thấy sự tận tuỵ với công việc của mình: “Xin hỏi, có phải chị từng
phẫu thuật thẩm mĩ không?”
“Sao cô không hỏi luôn xem tôi có thay đổi giới tính
hay không? Tiếp đó liệu có cần phải xem tất cả chứng minh thư, giấy công nhận
là con một, bằng tốt nghiệp tiểu học, cấp hai, cấp ba luôn không?”. Nhẫn nại
cũng phải có giới hạn của nó, cô muốn hợp tác với cô nhân viên này, nhưng không
thể chấp nhận việc người khác nghi ngờ mình mạo nhận hết lần này đến lần khác
như vậy được!
“Như vậy thì không cần, chỉ là…”. Xem xét nhiều giấy
tờ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, cho nên không cần phải suy xét
nhiều về đề xuất này.
Chỉ là? Cô ta lại còn nói “chỉ là” nữa!
Đinh Mỹ Mãn đã chẳng còn buồn quan tấm đến khí chất thục
nữ gì đó nữa, quay người lại, chống nạnh chuẩn bị đấu lí tay đôi.
Bỗng nhiên một giọng nói thiện chí truyền tới cắt
ngang: “Không cần kiểm tra đâu, chị ấy đích thực là người của đài chúng tôi đó!
Đây là thiệp mời của tôi, chị có thể kiểm tra, nếu như không sao thì việc tôi
chứng minh thân phận của chị ấy cũng không có vấn đề gì đúng không?”
Chà, chà, thật quá tuyệt diệu, cứu tinh của cô đã xuất
hiện rồi!
Đinh Mỹ Mãn chỉ còn thiếu nước cảm kích rơi lệ, cảm ơn
lần lượt từng thành viên trong sổ hộ khẩu của người ấy. Nhưng rất nhanh sau đó,
cô nghĩ kĩ lại, sắc mặt liền biến đổi… “Người của đài chúng tôi”? Nếu như nhớ
không nhầm thì ông giám đốc đài đã giao tấm thiệp mời duy nhất cho Mạc Tường
ngay trước mặt cô. Vậy người lúc này đang giải nguy cho cô chính là MẠC TƯỜNG
à?
“Không cần, không cần xem đâu! Tôi nhận ra chị mà, tôi
đã nhìn thấy chị trên truyền hình rồi. Chị chính là Mạc Tường, Tiểu Tường đây
mà! Tôi rất thích xem chương trình do chị dẫn, mẹ tôi, bố tôi, anh trai tôi…
cũng rất thích xem đấy!”
Quả nhiên, không cần phải quay đầu lại xác nhận, cô
nhân viên yêu nghề quá đáng này đã cho Mỹ Mãn một đáp án chính xác.
Kẻ thù đáng hận nhất lại đưa tay ra giúp đỡ cô vào lúc
đáng xấu hổ, ngại ngùng nhất, cô còn không cách nào khước từ được. Trên thế gian
này còn chuyện gì bi thảm hơn thế nữa?
Câu nói tiếp theo của cô nhân viên này đã gián tiếp
trả lời câu hỏi trên của Mỹ Mãn. Cái này phải gọi là “thế sự vô thường”, chuyện
chỉ ngày càng bi thảm hơn thôi. “A a a, anh có phải là Giả Thiên Hạ không? Là người
thật, người thật này!”.
“Ừm, rất vui vì tôi là người thật”. Anh gật đầu mỉm
cười, hết sức thân thiện, lịch sự. “Chúng tôi có thể đưa cô ấy cùng vào không?”
“Tất nhiên là có thể rồi, thật ngại quá!”
Quả là xuất quân bất lợi! Cuộc đời này đúng là tệ hại,
lẽ nào cả bữa tiệc chỉ có ba người bọn họ hay sao? Tại sao nhất định phải tình
cờ gặp nhau chứ? Cảm nhận được sự thân mật tình tứ của hai con người đằng sau,
cô mím chặt môi, sống lưng lạnh buốt, nhắm mắt buồn bã. Ngay sau khi nghe thấy
mình có thể đi vào, cô nhanh chóng bước qua sảnh nhỏ được thiết kế theo phong
cách Hi Lạp cổ, vốn dĩ cho rằng như vậy là có thể trốn thoát khỏi đôi nam nữ
chướng mắt đó. Thế nhưng khi đứng trước cửa thang máy, cô cũng đành ngậm ngùi
ai oán: “Trời muốn diệt tôi đây mà!”
Trong thang máy chật hẹp, kín mít, không gian dường
như đang ngưng đọng lại, mỗi một hơi thở đều khiến Đinh Mỹ Mãn cảm thấy đau
đớn, nghẹn ngào. Cô đứng ngay sát cạnh cửa vào thang máy để lát nữa rời khỏi
chỗ này nhanh nhất. Thế nhưng chỉ cần khẽ liếc mắt một cái thôi là có thể nhìn
thấy ngay hình ảnh phản chiếu từ bốn bề có gương và thép sáng loáng.
Mỹ Mãn không thể nào tỏ ra như không nhìn thấy gì. Tên
đàn ông thối tha đó đứng ngay bên cạnh cô, lại còn để mặc cho “tình yêu mới”
thoả sức áp cả tấm thân vào người. Bọn họ làm như sợ không ai biết quan hệ ân
ái tình cảm giữa họ vậy!
Đến tận giây phút này Mỹ Mãn mới thực sự cảm thấy hối
hận, tại sao lại không làm theo ý kiến của Lâm Ái chứ?
Tuy rằng ý kiến đó hơi vớ vẩn một chút nhưng còn hơn
là lúc này chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn, lại còn bị chọc tức nữa!
“Anh Thiên Hạ, anh bảo cô nhân viên lúc nãy có bị làm
sao không nhỉ? Chị Mỹ Mãn trang điểm ăn mặc lộng lẫy là thế, đến em cũng phải
thảng thốt vì “kém xa”, vậy mà cô ta lại dám ngăn cản không cho chị ấy vào cửa.
Đúng là có mắt như mù! Chị Mỹ Mãn, chị cũng thật là, có thiệp mời sao không bảo
em một câu? Nếu biết sớm thì chị em mình cùng ngồi xe đến đây mới phải đạo!”.
Cho dù đang vô cùng căm phẫn, tức tối nhưng Mạc Tường vẫn cố tỏ ra tử tế, giọng
nói vẫn nũng nịu như thường ngày. Cô ta sao có thể không nhận ra Đinh Mỹ Mãn
đang vô cùng khó xử, bực tức và ra sức lảng tránh chứ? Cũng chính vì nhìn thấy
quá rõ nên Mạc Tường không nỡ bỏ qua cơ hội khoe khoang chiến thắng lần này.
“Ừ, cô đích thực là không thể bằng được”. Thiên Hạ đầu
óc trống rỗng, trả lời theo cảm tính, lúc này, ánh mắt anh đang đắm đuối nhìn
Đinh Mỹ Mãn.
Chiếc váy ngắn trắng tinh như tuyết ôm vừa khéo thân
hình tuy không cao mấy nhưng cân đối đến hoàn mĩ của cô. Cổ chữ V trước ngực
vốn được thiết kế để tôn lên vẻ đẹp sexy của vòng một song vì khá bảo thủ nên
cô đã dùng mái tóc dài buông xoã che bớt đi không ít. Tuy