
y giờ của mình, cô nàng nhất định sẽ chọc ghẹo
không thôi.
“Còn nữa, cả người thứ ba đáng ghét cũng tới đấy.”
“Ừ”. Lần này, Mỹ Mãn mím chặt môi.
Lâm Ái ngừng lại một lúc, tất nhiên là cô không mấy
hài lòng trước thái độ dửng dưng như không của Mỹ Mãn: “Bỏ đi, để mình bảo anh
Ôn Noãn sang đón cậu nhé!”
“Hả? Vậy tin đồn tình cảm giữa cậu với Ôn Noãn là thật
sao?”. Tai của Mỹ Mãn vểnh lên, “đánh hơi” ngay thấy tin tức “nhạy cảm” trong
làng giải trí.
Ôn Noãn, một cái tên rất hay, có thể xem là một người
đàn ông nổi tiếng. Đinh Mỹ Mãn không thân thiết mấy, chỉ gặp mặt, nói chuyện
vài lần với anh ta. Cô biết gần đây những tin đồn nọ kia về anh ta đầy rẫy khắp
nơi, ban đầu còn tưởng rằng vì mới ra album nên dùng chiêu thức PR truyền thống
này, bây giờ xem ra tin đồn đó không đơn thuần chỉ có vậy.
Lâm Ái vẫn rất tỉnh táo, không cho Mỹ Mãn bất cứ cơ
hội nào chuyển chủ đề sang hướng khác: “Đinh Mỹ Mãn, cậu đúng là hồ đồ vô
cùng.”
“Có lẽ là vậy! Nhưng tại sao phải để anh ta tới đón
chứ? Mình có thể tự gọi xe đến đó mà”. Ngày tháng còn dài, Mỹ Mãn không cần vội
vã “bức cung”.
“Cậu ngốc thế? Ngộ nhỡ bọn họ “ân ân ái ái” trước mặt
cậu thì cậu làm thế nào? Không được, không được, chi bằng bảo Lăng Gia Khang đi
cùng cậu đi… À quên mất, gã đó vẫn còn ở nước ngoài mà. Thế thì Ôn Noãn vẫn
hơn. Bây giờ mình sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy ở cùng với cậu cả bữa tiệc
luôn. Người có thân phận địa vị như anh ấy, dù không có thiệp mời, nhà tổ chức
vẫn đón tiếp tận tình thôi. Ừm, cứ quyết định vậy đi! Phải cho tên Giả Thiên Hạ
đó biết rằng, người theo đuổi cậu xếp hàng dài, hắn không biết trân trọng thì
vẫn có bao người tranh nhau xin chết…”
“Thần kinh à?”. Những lời nói dài dòng đó Mỹ Mãn chả
buồn nghe, cô chẳng khách khí dội ngay một gáo nước lạnh phản đối.
Khiến cho Giả Thiên Hạ phải hối hận, cho hắn biết rằng
sau khi chia tay, cô sống vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, đó cũng chính là mong
muốn của Mỹ Mãn. Nếu không thì sao cô lại phiền não đến thế? Tại sao lại phải
vác cả núi mĩ phẩm để ngồi đây đánh đánh trát trát chứ? Nhưng một mình độc diễn
là đủ, không cần thiết phải có thêm “diễn viên khách mời” nữa!
“Ai bị thần kinh chứ? Cậu mới bị thần kinh ấy! Mình
đang nói nghiêm túc đấy!”
Lời qua tiếng lại, Mỹ Mãn vẫn rất bình tĩnh, vừa cẩn
thận vẽ đường kẻ mắt, vừa mỉm cười nói: “Thần kinh của mình rất bình thường,
không có vấn đề gì hết. Yên tâm đi, mình đã không còn hứng thú gì với tên đàn
ông thối tha đó nữa, cậu thấy mình còn có thể bị hắn làm tổn thương nữa sao?”
Người bị thần kinh thông thường chẳng bao giờ nhận
mình có bệnh, người uống say cũng đều nói mình còn tỉnh táo, cùng lí lẽ đó,
những người rõ ràng còn vấn vương tình cũ lại hay thốt ra những câu đại loại
như “Tôi đã hết hứng thú với anh ta rồi!”. Cho nên, những lời nói này của Mỹ
Mãn chẳng thể khiến Lâm Ái an tâm, thậm chí còn khiến cô lo lắng hơn gấp bội.
“Mình…”
Cô nàng hình như còn định nói gì nữa, tiếc là Mỹ Mãn
đã trang điểm xong xuôi, nhìn qua đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được lí do thích
hợp để ngắt lời Lâm Ái: “Đến lúc mình phải đi rồi, nói không chừng sẽ bị tắc
đường đấy. Chắc cậu không hi vọng mình sẽ đến muộn chứ?”
Tuy rằng chưa cam tâm nhưng Lâm Ái đành dặn thêm vài
câu rồi cúp máy.
Mỗi lần báo chí nhắc tới thành phố này đều sẽ kèm theo
tên gọi “thành phố không đêm”, thực tế cũng không sai chút nào… Vào thời điểm
tan tầm, gần như ngóc ngách nào trong thành phố cũng ách tắc, khó khăn lắm mới
đến được địa điểm tổ chức. Tứ phía là ánh đèn rực rỡ, thỉnh thoảng còn truyền
lại tiếng sáo vi vu, tạo nên một không khí hoàn toàn khác. Mỹ Mãn không vội vã
bước xuống xe mà ngẩng đầu ngắm toà nhà trước mặt, nơi được xem là công trình
kiến trúc đặc trưng của trung tâm thành phố.
Phong cách kiến trúc theo chủ nghĩa hỗn hợp Anh quốc
điển hình, cột trụ đá Đại Lý trong đại sảnh nghe nói được đúc tạc, tinh chế ở
nước Ý từ 200 năm trước. Gần đó còn trưng bày mấy chiếc xe hàng hiệu càng khiến
cho toà nhà trở nên sang trọng hơn. Mỹ Mãn mím môi, đưa tiền cho lái xe taxi
rồi lấy hoá đơn mang về để cuối tháng còn xin hoàn tiền. Sau khi đưa thiệp mời,
cô đang định bước vào trong thì bị cô nhân viên tiếp đón chặn lại.
“Xin đợi một chút, cho tôi hỏi tấm thiệp này có thật
sự là của chị không?”
“Ừm”. Trước thái độ hoài nghi đó, Mỹ Mãn chỉ cảm thấy
chán nản, chứ không hề bực bội.
Cũng đúng thôi, đến những nơi như thế này, dù thế nào
cũng nên lái xe tới, cho dù chỉ là loại thường thường bậc trung cũng được. Có
mấy ai giống như cô, gọi taxi đi tới, đã thế lại còn đỗ ngay trước cửa lớn nữa
chứ!
“Thật ngại quá, nhưng phiền chị đưa ra thứ gì đó có
thể chứng minh được không?”
Cô có nên khen ngợi cô nhân viên này yêu nghề quá
không đây? Cảm thấy ánh mắt tứ phía giả vờ như vô tình lướt qua đang đổ dồn về
phía mình, Mỹ Mãn mím môi, không nói tiếng nào, lấy thẻ công tác từ túi ra.
Sau khi cầm tấm thẻ, cô nhân viên đó nghiêm túc xem
xét một lát. Đúng lúc Mỹ Mãn cho rằng không còn vấn đề gì nữa thì cô gái ấy lại
lần nữa ch