
xã hội chủ nghĩa, những vấn
đề chính trị bắt buộc phải quan tâm, tất cả mọi người đã thuộc làu làu từ nhỏ
tới lớn, đến bây giờ cũng vẫn lĩnh hội được một cách sâu sắc.
Nhưng
may mà nhìn từ trên xuống dưới trường mà họ đăng kí thi đều trùng nhau, nếu
phát huy bình thường, cùng lắm là không cùng chuyên ngành, nhưng vẫn bảo đảm
được là học cùng trường.
Sau
đó không lâu, cả khối 12 trong quận bắt đầu bình chọn học sinh ba tốt của quận,
mỗi lớp giới thiệu hai học sinh, sau đó cả khối sẽ bỏ phiếu cho từng ứng cử
viên của từng lớp, cuối cùng sẽ lấy bốn người. Danh hiệu này không chỉ là niềm
vinh dự, mà còn có thể được cộng 20 điểm cho điểm thi đại học, là một ưu thế
cực lớn. Mặc dù Trần Tầm không được làm lớp trưởng lớp A, nhưng vì trước đó cậu
đều có chức vụ trong hội học sinh và đoàn trường, đạt được không ít thành tích
xuất sắc, cộng với lời giới thiệu của cô Hầu, thế nên được bổ nhiệm làm bí thư
đoàn lớp A. Lần này cậu cũng được đưa vào danh sách ứng cử viên, khi lớp A bỏ
phiếu, cậu đã bỏ cho mình một phiếu, mặc dù không hợp với tiêu chuẩn làm người
phải khiêm tốn, thận trọng của Trung Quốc, nhưng lúc này đây Trần Tầm cũng
không quan tâm gì nhiều nữa.
Ai
ngờ lúc đọc phiếu, Trần Tầm bất ngờ phát hiện ra rằng hóa ra mình rất được lòng
mọi người, thấy các tờ phiếu, tờ nào cũng có tên mình, nhưng cậu lại không sao
vui lên được. Cậu thầm nghĩ ngộ nhỡ được 100% phiếu thì tất cả mọi người đều
biết cậu bỏ phiếu cho mình, như thế sẽ ngại biết bao. Trong lúc cậu đang rầu rĩ
thì đột nhiên có một phiếu không có tên cậu, Trần Tầm không hề buồn bã mà lại
hào hứng hẳn lên, cuối cùng với số phiếu của lớp chỉ thiếu một, 234 phiếu trong
khối, Trần Tầm đã được cộng thêm 20 điểm.
Trần
Tầm kể chuyện này cho Triệu Diệp và Kiều Nhiên, hai đứa đều rủa cậu số hên,
người không bỏ phiếu cho lại cho cậu cái thang để xuống nước, lại không kể được
cho người khác, chắc chắn trong lòng sẽ rất ấm ức. Trần Tầm vô cùng đắc ý, ra
sức cảm ơn người nặc danh đã giúp cậu một việc rất lớn, mặc dù cuối cùng không
đoán được ra người đó là ai, nhưng thực sự cậu không hề để tâm.
Người
khá để tâm đến chuyện này là Phương Hồi, cô thấy thấp thỏm không yên vì khoảng
cách 20 điểm này giữa họ.
Hai
tuần trước khi đến “ba ngày đen tối”, trường đã cho học sinh nghỉ học, cho học
sinh giai đoạn cuối cùng để tự ôn, như thế sẽ giúp học sinh bổ sung cho mình
những kiến thức còn trống hơn, hàng ngày chỉ sắp xếp cho giáo viên giải đáp
những thắc mắc ở trường. Ngày cuối cùng ở trường, bầu không khí toát lên một vẻ
u buồn, cô giáo nào cũng chúc họ đạt được thành tích tốt, mỗi tiết học đều trở
thành giờ giao lưu cuối cùng giữa giáo viên và học sinh, mỗi lần chuông reo đều
dùng tiếng vỗ tay để cảm ơn công lao dạy dỗ của thầy cô. Bạn bè chào tạm biệt
nhau và khích lệ nhau, có người viết lưu bút, có người lấy ra ảnh tập thể để
mọi người kí tên ra đằng sau, có người cởi cả áo đồng phục ra để bạn bè và thầy
cô viết vài lời lên đó.
Buổi
trưa, đám Phương Hồi đã ngồi ăn với nhau, cả năm vừa qua, bọn họ không tụ tập
gì với nhau, đợt vừa lên lớp 12 có đi ăn với nhau một lần, lúc ra về thì gặp
các cô giáo khối 12 vừa ra khỏi quán ăn bên cạnh. Và thế là cô giáo lớp nào lại
tìm trò lớp đó, cô khoác vai trò, vừa đi vừa dặn dò trò. Và khi họ gặp gỡ nhau
lần nữa, đã là ngày cuối cùng của thời cấp ba. Mặc dù mấy đứa vẫn nói cười rôm
rả, nhưng trong lòng đều cảm thấy hụt hẫng.
Mấy
đứa ngồi với nhau dưới một cái cây lớn ở sân sau của trường, đứa nào cũng nhìn
vườn trường vô cùng quen thuộc nhưng sắp phải chia tay, nơi đã ghi dấu bao nụ
cười và nước mắt, nỗi buồn lúc chia tay tràn ngập trong lòng.
“Lớp
10 bọn mình đã để xe ở đây đúng không? Hồi đó tớ và Phương Hồi tan học cùng về
nhà! Cậu cũng tệ thật! Vào học hơn một tháng mà không nói câu nào với tớ, làm
tớ cụt hứng quá!”. Triệu Diệp chỉ vào một bãi đất trống nói.
“Cậu
còn nói nữa à! Cậu còn lừa tớ là nhà cậu ở Đức Ngoại!”. Phương Hồi cười nói.
“Đúng
vậy! Như thế mà còn không lọt được vào mắt xanh của cậu, để gã Trần Tầm nhanh
chân chiếm trước!”. Triệu Diệp giả vờ thở dài nói.
“Không
sợ trộm lấy, chỉ sợ trộm có ý đồ! Không biết Trần Tầm có ý đồ với Phương Hồi từ
bao giờ!”. Lâm Gia Mạt tiếp lời: “Niềm mơ ước của bao cô gái trường F đã bị
chấm dứt từ đó!”.
“Đúng
vậy! Đầu tiên rõ ràng là Kiều Nhiên và Phương Hồi thân với nhau hơn, tớ nhớ hồi
đó hai đứa cậu thường xuyên làm bài tập cùng nhau!”. Triệu Diệp gật đầu nói.
Phương
Hồi hơi đỏ mặt lên, Kiều Nhiên bèn nói: “Thôi đi! Tớ và Phương Hồi có tình bạn
cách mạng vĩ đại trong sáng nhất! Các cậu phải nói là Phương Hồi đã giải cứu
cho tất cả các chị em trường F, nếu không sẽ có bao nhiêu cô bị gã Trần Tầm làm
lỡ dở đời hoa!”.
“Hê,
không nói chuyện với mấy người nữa, mấy người vẫn chưa thấy chán đúng không!”.
Trần Tầm trợn mắt nói: “Đừng hạ bệ hình ảnh huy hoàng của tớ, có ai không biết
tớ đã lập công lớn cho trường F! Thứ hai tuần nào tớ chẳng kéo cờ? Giúp đỡ
người già trẻ em đều có tớ tham gia đúng không? NATO tấn