
hồi,
trước khi ra về, Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, ghé sát vào tai cô nói: “Phương
Hồi, cậu nhớ nhé, bọn mình còn phải học bốn năm đại học cùng nhau nữa! Thế nên
nhất định cậu phải cố gắng thi cho tốt, nhớ chưa?”.
“Ừ... cậu cũng thế nhé!”. Phương Hồi gục đầu vào lòng
Trần Tầm và gật đầu, trên ngực cậu đọng lại một vệt nước mắt.
Đêm
hôm đó cô lại mất ngủ, chắc cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, không biết
do căng thẳng hay vì sao, lúc thì mơ về thi đại học, lúc lại mơ về Trần Tầm,
gần như là ngủ không ngon giấc. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huy
của cô trong ngày thi hôm sau, ngày đầu tiên còn đỡ, đến khi ngày hôm sau mất
ngủ tiếp, với một tâm trạng bồn chồn bất an, cô lại càng thi khó khăn hơn.
Rồi
cô lại cùng địa điểm thi với Trần Tầm và Triệu Diệp, vừa thi xong Triệu Diệp
liền hỏi Trần Tầm đáp án, nghe thấy con số khác hẳn với mình, Phương Hồi thấy
chán hẳn. Trần Tầm đã nhận ra vẻ khác thường của cô, nhưng hỏi cô, cô chỉ nói
là không sao. Trước giờ thi buổi chiều, Phương Hồi liền kéo Trần Tầm lại, cố
gắng kìm chế không khóc và nói cậu cố lên nhé, nhất định phải thi được vào
trường L. Dần dần Trần Tầm đã cảm nhận ra được vấn đề, có lẽ Phương Hồi đã tụt đằng
sau cậu, nếu bây giờ cậu tiếp tục tiến bước thì chắc chắn hai người sẽ xa nhau.
Từ
trước đến nay vật lí là môn tủ của Trần Tầm, nhưng hôm đó khi làm đến câu cuối
cùng, cậu liền ngần ngừ. Đề thi này về cơ bản cậu đều làm được, nếu không có gì
bất trắc thì ít nhất được 120 điểm, còn bình thường Phương Hồi học vật lí không
tốt lắm, cùng lắm được 100 điểm. Cộng với 20 điểm ưu tiên của Trần Tầm, khoảng
cách giữa họ phải trên 40 điểm, thi đại học mà cách nhau 40 điểm thì có thể
cách nhau mười bảy, mười tám trường, Trần Tầm nghĩ khá lâu, cuối cùng vẫn để
trống bài đó không làm.
Thực
ra lúc chuông reo, Trần Tầm cũng thấy hơi hối hận, dù gì thì đây cũng là kết
quả của mười hai năm đèn sách, liên quan đến cả cuộc đời sau này, ai mà biết
liệu có vì bài này mà thay đổi cả cuộc đời hay không. Nhưng khi ra khỏi phòng
thi, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Phương Hồi, Trần Tầm lại thấy yên tâm, cậu
cảm thấy tự hào vì đã hi sinh cho tình yêu, lúc đó cậu vẫn chưa biết rõ cuộc
đời của mình trong tương lai quan trọng hay Phương Hồi quan trọng hơn, trong
lòng cậu chắc chắn là như nhau, vì thế cậu cảm thấy đáng phải làm như vậy.
Triệu
Diệp lại chạy tới đối chiếu đáp án, Trần Tầm cũng trả lời theo kết quả bài mình
đã làm, nhưng khi hỏi đến bài cuối cùng cậu liền ngắc ngứ, vì không làm nên
không biết đáp án.
“8
kg”. Trần Tầm nói đại một con số.
“8
kg? Làm gì có? Tớ hỏi bài cuối cùng ấy, không phải công mà lực kéo F tạo ra đó
sao?”. Triệu Diệp nhắc lại cho cậu nhớ.
“Ừ,
à à, 1 kJ”. Trần Tầm đáp bừa.
Phương
Hồi nhìn cậu với vẻ thắc mắc, Triệu Diệp trợn mắt lên nói: “Ông đùa tớ à? Không
thể nhỏ như thế được! Không nói chuyện với ông nữa, chắc chắn ông cũng không
làm
“Mỗi
ông làm được thôi! Ông mà làm được thì mặt trời mọc ở đằng Tây, không không,
phải đằng Nam mới đúng, Trái Đất thôi không quay quanh Mặt Trời nữa mà tự
quay!”. Trần Tầm đập tay xuống người Triệu Diệp nói.
Triệu
Diệp đỡ tay Trần Tầm rồi cười hỏi Phương Hồi: “Cậu về ngay sao?”.
“Ừ,
mẹ tớ đang đợi ở đầu ngõ”. Phương Hồi cất thẻ dự thi vào túi rồi chỉ ra cổng
nói.
“Haizz,
có xe đưa đón sướng thật! Con Lexus của mẹ cậu nhìn bốc thật!”. Triệu Diệp thở
dài nói: “Ngày mai thi xong cậu đừng về vội, bọn mình đi ăn chúc mừng thi xong
nhé! Tối tớ sẽ gọi điện cho Kiều Nhiên bảo ngày mai cậu ấy báo với Gia Mạt, hai
cậu ấy cùng điểm thi ở trường D mà. Bọn mình đến đường Quỷ ăn tôm cay nhé!”.
“Ừ,
về tớ sẽ bảo mẹ tớ”. Phương Hồi gật đầu nói: “Trần Tầm, ngày mai cố gắng thi
tốt nhé”.
“Cậu
yên tâm, bọn mình giống nhau thôi”. Câu trả lời của Trần Tầm khiến Phương Hồi tự
nhiên lại thấy cảm động.
11
giờ 30 ngày 9-7, sau khi chuông reo, dường như cả Bắc Kinh đều có cảm giác kì
thi quan trọng đã kết thúc. Thành hay bại đều đã không thể thay đổi, chỉ còn
cách là chờ đợi một thời gian mới biết ai là anh hùng. Ra khỏi phòng thi sẽ cảm
nhận được rất nhiều tâm trạng khác nhau, có người không kìm chế được, hào hứng
nói đủ mọi chuyện, có người buồn bã, chán nản thậm chí là khóc, có người ném
hết sách vở, bút, thước vào thùng rác, cũng có người xé giấy ghi tên và số báo
danh của mình dính trên bàn ra và cất đi cẩn thận. Cho dù là niên đại nào,
những kì thi như thế này đều có thể coi là những vở bi kịch, hài kịch của cuộc
đời con người.
Lúc
ra khỏi cổng, Phương Hồi nhìn thấy Trần Tầm và Triệu Diệp đã lấy xe xong và
đang đợi cô. Lúc đó Trần Tầm đang nói chuyện, Triệu Diệp chỉ ra đằng sau, Trần
Tầm ngoảnh đầu lại và nở một nụ cười rất tươi, cậu ra sức vẫy tay và vỗ lên
khung xe đạp của mình. Phương Hồi nói lúc đó cô có cảm giác như muốn khóc,
nhưng cô không khóc, mà chạy ngay về phía Trần Tầm, chạy về nơi có rực rỡ nhất
trong trái tim cô.
Bọn
họ đã gặp nhau ở cổng trường F, vừa đến Lâm Gia Mạt liền kéo ngay Phương Hồi,
hào hứng nói: “Cuối cùng t