
hì đã thi xong! Cha mẹ ơi, sao đến bây giờ tớ lại cảm
thấy không thực tế tí nào cả!”.
“Ừ!
Vậy là coi như bọn mình đã tốt nghiệp rồi đấy!”. Phương Hồi gật đầu nói.
“Không
phải coi như mà là thực sự”. Triệu Diệp tiếp lời nói: “Kể từ năm lớp 12 - khi
tuyên thệ trở thành người lớn là bọn mình đã có quyền công dân rồi, cũng sắp 20
rồi. Kẻ từ hôm bọn mình khắc tên lên cây là bọn mình đã bye bye trường F rồi.
Bọn mình đã thi xong từ lúc nãy rồi. Các anh chị em, bọn mình có thể bắt đầu
cuộc chinh chiến mới - đến đường Quỷ chứ?”.
“Đi
thôi đi thôi!”. Trần Tầm khua tay nói: “Hôm nay chắc chắn phải ăn một bữa thật
đã”.
Mấy
đứa đến đường Quỷ, ngồi xúm quanh nhau. Triệu Diệp liền gọi luôn 20 con tôm
cay, hồi đó Bắc Kinh rất chuộng ăn món này, 2 tệ/con, ngon mà lại rẻ, cả đường
Quỷ đều là các quán bán tôm cay. Ngày 9-7 năm ngoái, khu vực này là mảnh trời
riêng của món lẩu cay, văn hóa ẩm thực cũng giống tâm trạng con người, luôn
luôn có sự thay đổi.
“Triệu
Diệp, ông ăn ít thôi! Ông xem xem chỗ ông có bao nhiêu vỏ hả? Đừng có ăn tham
như thế!”. Trần Tầm gõ đũa xuống tay Triệu Diệp.
“Đâu
có, Gia Mạt cũng bỏ vỏ ở chỗ tôi mà!”. Triệu Diệp vội gạt sang chỗ Lâm Gia Mạt.
“Thôi
đi! Tôi ăn tôi để chỗ tôi chứ! Ai làm như ông!”. Lâm Gia Mạt đẩy cậu ta ra nói.
“Thôi
đi bà, đó là vì tôi sợ ruồi nó đậu vào, bà không thấy có mấy con cứ bay qua bay
lại à!”. Triệu Diệp khua đũa nói.
“Sao
tôi không nhìn thấy nhỉ, chỉ thấy cậu loanh quanh ở đó thôi!”. Kiều Nhiên
“Hê!
Tôi nói mà ông không tin à! Tôi sẽ gắp cho ông một con!”. Triệu Diệp nói với vẻ
rất trịnh trọng.
“Cậu
còn gắp được ruồi hả?”. Phương Hồi sửng sốt hỏi.
“Chứ
sao! Bàn tay vô hình của tớ đâu có phải luyện công cốc đâu!”. Triệu Diệp bắt
chước điệu bộ của Phương Thế Ngọc nói.
“Ông
bốc phét giỏi thật đấy! Tôi còn có bàn chân vô hình nữa!”. Trần Tầm đá Triệu
Diệp một cái.
“Co
ngay bộ vó của ông vào đi! Cũng vì hôm nay vừa thi xong nên tôi mới hết nguyên
khí, tôi mà thò tay ra thế này...”. Triệu Diệp cầm đũa lên ra sức gắp vào không
khí rồi bất chợt kêu lớn: “Coi này, coi này! Thấy chưa! Đây không phải là mồi
thì là gì! M.kiếp! Đây được coi là thời khắc lịch sử, các cậu hãy ghi nhớ đấy!”
Đúng
là đôi đũa của Triệu Diệp gặp đúng được một con ruồi thật, đám Phương Hồi liền
xúm lại xem, đứa nào cũng vô cùng sửng sốt, đều nói đúng là Triệu Diệp cao tay
thật. Nhưng khi cậu ta đang cao hứng bốc phét lên tận trên mây, đôi đũa buông
ra, con ruồi rơi ngay xuống nửa đĩa tôm cay còn lại, cả bọn đang ồn ào bỗng im
bặt, đầu tiên là mắt cùng rơi tự do với xác con ruồi, sau đó trợn trừng nhìn
Triệu Diệp.
Triệu
Diệp giơ đũa lên sững người ra trong hai giây rồi bất chợt quay ra gọi lớn:
“Chị ơi! Thức ăn của cửa hàng chị có ruồi! Thế này là thế nào! Có định giữ vệ
sinh không đấy?”.
Nhân
viên phục vụ vội chạy đến, vừa cười vừa xin lỗi rối rít rồi đổi miễn phí cho họ
một đĩa mới. Triệu Diệp hùng hồn trách cứ người ta, khiến Trần Tầm và Kiều
Nhiên đều không nén được cười. Đến khi chị nhân viên đi rồi, Trần Tầm liền chỉ
vào mũi cậu ta nói: “Ông gớm thật đấy! Chỉ thích được ăn hời! Đi xe bus chắc
hay trốn vé lắm nhỉ?”.
“Ông
không thích ăn hời thì lát nữa ông đừng ăn nữa! Tôi coi đây là nhà hàng chúc
mừng thắng lợi thi cử cho bọn mình!
“Thế
thì gọi thêm đồ ăn đi!” Phương Hồi cười nói.
“Không
cần, vốn là chỗ bọn họ có ruồi, đây là do Triệu Diệp chỉ gắp bâng quơ mà gắp
được thôi, có khi ở trong bếp vẫn còn đầy con chưa gắp được, bọn mình cũng
không có gì là quá đáng đâu! Hơn nữa cậu tưởng bọn họ phải bù lỗ hả? Còn lâu!
Chỉ có điều là lãi ít đi một chút thôi!”. Lâm Gia Mạt nói: “Trần Tầm, lớp bọn
mình mà liên hoan thì đừng đặt bàn ở đây, tớ thấy đầu bên kia có quán ăn Hồ Nam
còn được, rộng rãi, vệ sinh”.
“Ừ,
ngày mai tớ và Kiều Nhiên sẽ đi xem, được không Kiều Nhiên, cậu không có việc
gì chứ?”. Trần Tầm quay đầu sang hỏi Kiều Nhiên, còn Kiều Nhiên hình như không
nghe thấy lời cậu, thẫn thờ nhìn chiếc đĩa trước mặt.
“Hê!
Có nghe thấy không? Thi cử nhiều nên tẩu hỏa nhập ma à?”. Trần Tầm huých mạnh
Kiều Nhiên một cái nói.
“Ừ,
ok”. Kiều Nhiên trở về với thực tại nói.
“Có
phải cậu đang nghĩ nên báo cáo thành tích với ba mẹ cậu thế nào không? Ba mẹ
cậu đang ở Anh nhỉ? Không quản được cậu, thi trượt cũng chẳng sao”. Triệu Diệp
vỗ vai Kiều Nhiên nói.
“Ba
mẹ cậu chưa về nước à?”. Lâm Gia Mạt trợn mắt tròn xoe hỏi: “Thế hôm nào bọn
mình đến nhà Kiều Nhiên chơi một đêm đi! Đằng nào thì nhà cậu ấy cũng không có
người, bọn mình tán phét, đánh bài được không?”.
“Ý
tưởng hay đó... Kiều Nhiên, thế có được không?”. Triệu Diệp hào hứng hỏi.
“Dĩ
nhiên là ok rồi! Nhà tớ luôn mở cửa đón chào chác cậu! Một hai ngày tới nhé,
các cậu chọn ngày đi?”. Kiều Nhiên dang tay ra nói.
“Không
được đâu... chắc chắn ba mẹ tớ đều không đồng ý>“Không sao, cậu cứ nói là
đến nhà tớ, tớ sẽ che giấu cho cậu!”. Lâm Gia Mạt nói.
“Đúng
vậy! Từ trước tới tay bọn mình chưa bao giờ được thoải mái thế này, tranh thủ
lúc chưa có điểm, chơi một bữa cho thật đã