
u mày nhìn xuống cánh tay bị giữ lại của mình, rồi nhìn
thẳng lên Thiệu Phi Phàm, “Cảnh sát Thiệu, tôi là công dân lương thiện
đó, chẳng lẽ đi ăn tiệc đứng cũng bị các người bắt đến đồn cảnh sát
sao?”
Đám người đi cùng với Thần Tri Thư đều mặc đồng phục đội
bóng, thấy hắn ta bị ngăn lại, hơn nữa lại nghe thấy giọng điệu đùa cợt
của hắn, liền tiến đến hỏi, “Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thần
Tri Thư không đáp lại, Thiệu Phi Phàm buông lỏng tay, lẳng lặng nhìn
hắn, “Nếu như có thể, tôi cũng không muốn ngăn cậu lại, có điều Thượng
Tâm nhà tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, nếu như cậu đồng ý, chúng
ta liền tìm một nơi để nói chuyện hoặc khi nào có thời gian thì hẹn gặp
cũng được.”
Vẻ mặt Thượng Tâm rất khẩn thiết, “Anh Thần…”
Thân thể của Thần Tri Thư không khỏi cứng đờ, quay đầu lại ra hiệu cho đám
bạn đi về trước, đợi đám người đi hết rồi mới nhỏ giọng nói, “Còn muốn
nói cái gì nữa?”
Bất kể là có hay không có chuyện gì để nói,
Thiệu Phi Phàm trước tiên đem người kéo vào phòng ăn, sau đó nói là đi
gọi món, lưu lại không gian cho hai người.
Thần Tri Thư ngồi đối
diện với Thượng Tâm, theo thói quen lấy ra điếu thuốc lá, nhưng vừa mới
lấy ra lại nghĩ đến cô không thích khói thuốc lá, nên lại cất vào.
Thượng Tâm hé miệng, căn bản không biết nên mở lời như thế nào. Liền giơ tay
lên lấy một chiếc kẹo vị quýt trong hộp kẹo dành cho khách hàng để ở
trên bàn, đưa cho hắn.
Thần Tri Thư cười cười, nhận lấy kẹo, bỏ vào trong miệng, “Em vẫn còn nhớ rõ anh thích vị này sao?”
“Đương nhiên là nhớ rồi! Em nhớ khi chúng ta còn bé, anh không chơi với em, em liền cố ý đem tất cả kẹo vị quýt vứt vào thùng rác, đến khi anh về nhà
tìm không thấy kẹo quýt liền rùm beng lên nói mình muốn ăn, cha mẹ nuôi
cho rằng anh đã ăn hết rồi nên kiên quyết không cho anh tiền để mua
tiếp, anh liền khóc thật lâu.”
“Cuối cùng vẫn là chị gái của anh
lén lút mua kẹo cho anh.” Thần Tri Thư nói tiếp, “Chị ấy luôn đánh anh,
nhưng người đối tốt với anh nhất cũng là chị ấy, xảy ra chuyện gì chị ấy đều gánh vác hộ anh. Tâm Tâm, em đừng trách chị ấy, muốn trách thì hãy
trách…”
Thượng Tâm đưa tay ra cầm lấy tay hắn, hắn liền ngừng nói, chuyển ánh mắt nhìn về phía cô.
“Anh, cảm ơn anh!”
Chẳng qua là trong nháy mắt Thần Tri Thư đã hiểu vì sao cô nói lời cảm ơn
này, sắc mặt liền thay đổi, đẩy tay của Thượng Tâm ra, hiện ra sắc mặt
bất cần đời, “Cám ơn anh không thực sự ngủ cùng em sao?”
“Anh…”
“Thượng Tâm, thật ra thì anh đã hối hận, hối hận dù sao cũng bị đánh nhiều như vậy, sao lại không ngủ cùng em luôn chứ.”
Thượng Tâm cắn môi, biết đây không phải là lời nói thật lòng của anh, hốc mắt đỏ lên, “Anh, anh đừng nói như vậy.”
“Vậy em muốn anh nói như thế nào? Nói anh nhìn thấy vóc dáng như cái bản
giặt quần áo của em liền không dậy nổi một chút ham muốn, hay là nói hôm đó anh hôn em cảm thấy thật ghê tởm, hay là anh nên nói anh khinh
thường phải hôn lên miệng của một người phụ nữ lúc nào cũng gọi tên của
một người đàn ông khác.”
“Anh, anh đừng như vậy.”
Thần Tri Thư cười bất cần đời, “Thượng Tâm, em cũng chưa từng gọi anh là ‘anh’,
trước kia em đều gọi anh là ‘anh Thần’, dù anh có cầm lấy một ly kem ra
dụ dỗ em thế nào đi chăng nữa thì em cũng không chịu gọi anh một tiếng
‘anh’. Hiện tại em lại gọi anh như vậy, làm cho anh thấy thật lạnh lẽo,
Thượng Tâm, em thật tàn nhẫn. Đâm anh một đao rồi, còn muốn xát muối lên vết thương đó nữa. Thật ra, anh càng hi vọng cả đời này em cũng không
đến tìm anh để nói những lời này.” Bởi vì hai người đều biết, nói những
lời này xong rồi, liền thật sự trở thành anh em ruột.
“Thật xin lỗi!” Thượng Tâm nhỏ giọng nói.
Thần Tri Thư đứng lên, “Em không có lỗi gì với anh hết, là anh có lỗi với
em. Có điều, anh sẽ không nói lời xin lỗi với em nữa, vì ông trời đã
trừng phạt anh rồi.” Hắn nhắm mắt lại, thở dài, cứ như vậy đi, “Bây giờ
anh phải đi, em gọi lại anh một tiếng xem nào.”
Thượng Tâm giật mình trong chốc lát, rồi gọi một tiếng “…Anh”.
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Thượng Tâm che miệng lại, không muốn để bản thân mình phát ra tiếng nức nở,
hai bả vai run run. Thiệu Phi Phàm ôm chặt lấy cô từ phía sau, yên lặng
an ủi.
Thần Tri Thư đi tới cửa của phòng ăn, không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, thấy Thượng Tâm rúc vào ngực của Thiệu Phi Phàm,
liền dứt khoát nhắm mắt lại. Hắn lại tự nhủ mình một lần nữa: Cứ như vậy đi. Sau đó bước nhanh rời khỏi phòng ăn.
Từ hôm nay trở đi Thượng Tâm chính là em gái ruột của Thần Tri Thư.
Thượng Tâm đi ra khỏi phòng ăn, đối với việc đi xem phim chiếu rạp cũng không
còn vui vẻ nữa. Thiệu Phi Phàm nhìn thấy cô như vậy, liền trêu chọc cho
cô vui, rồi đưa cô trở về nhà, vừa vào cửa, anh không nói hai lời liền
mang cô lên giường.
Thân hình cao lớn giam cầm cô, nghe thấy
tiếng kháng nghị của cô, liền nghiêng người để cho cô ngồi trên bụng
mình, tay nắm lấy eo của cô, vận động liên tục.
“Không cần…” Thượng Tâm ý loạn tình mê kêu lên, “Nhẹ một chút, nhẹ một chút…”
Thiệu P