
trắng bệch,cô ta ác độc nghỉ đến những hình phạt
mà cô ta sẽ làm khi về đến nhà.
Lâm Khiêm không muốn nhắc đến
người ấy nữa,không muốn nghĩ đến không muốn nhìn thấy...nhưng càng như
thế tim anh lại càng đau nhức.
"Tôi sắp đi Chicago,hôm nay đến để thăm An An,chúc cô ấy mau bình phục"
Lâm Khiêm nhàn nhạt nói,hắn để giỏ hoa quả và bó hoa bách hợp lên bàn. Thiên Tường nheo mắt nhìn hắn nghiền ngẫm,anh nói.
"Còn Gia Nguyệt,cô ấy sẽ đi cùng sao?"
"Không"
Lâm Khiêm chỉ đáp một từ như thế,rồi không đợi Thiên Tường tiếp tục nói đến người kia nữa,hắn lên tiếng tạm biệt rồi rời đi vội vả như trốn chạy.
Cong môi cười mỉa mai,Thiên Tường cảm thấy Gia Nguyệt thật đáng thương,cô ta đã yêu một gã hèn nhát. Anh có nghe việc lão Tạ nhà anh tính kế Lâm
gia,cũng như hiểu rỏ lý do vì sao Gia Nguyệt lại làm như thế,cô ta bỏ ra nhiều như vậy nhưng người cô ta để ý lại quay lưng bỏ trốn. Thật mỉa
mai cho cái gọi là tình cảm chân thành của cô ta.
"An An,chỉ cần
em tỉnh lại,anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục,anh sẽ bắt cô ta trả
giá gấp trăm ngàn lần điều cô ta đã làm với em."
Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút khô của Thẩm An An,Thiên Tường dịu dàng nói.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Không biết Gia Nguyệt đã nằm như thế bao nhiêu lâu,cũng không biết đây là ngày tháng năm nào.
Ánh sáng leo lét xuyên qua những khe hở cứ chợt sáng rồi chợt tắt...Trên
thân thể tầng tầng lớp lớp vết thương,nhưng đau đớn kia cũng không thể
lấp đầy khoảng trống không trong lòng ngực.
Ở nơi đó vẫn còn nhịp đập,nhanh đến mức gần như hối hả,thật là kì...giống như cái vật đang
đập kia hiểu rằng nó sắp không còn có thể đập nữa,nên cứ cố hết sức
mình...
Gia Nguyệt hướng đôi mắt mờ mịt không còn chút tia sáng
nào về phía trước,đôi đồng tử từng xinh đẹp hút hồn người giờ sưng
tấy,nhìn rỏ những vệt máu phía bên trong. Mái tóc bị cắt xén nham nhở và bộ quàn áo bệnh nhân rách nát. Nàng bây giờ trông như một con búp bê bị tàn phá đến không còn nguyên dạng.
Chỉ là khuôn mặt biến dạng kia,vẫn trong trẻo lạnh nhạt như thế...
Nàng không còn đợi chờ bất kỳ ai...chỉ đang đếm thời gian...đến khi nào thứ đang đập trong lòng ngực kia dừng lại....
Két......
Cánh cửa lại được mở ra,tiếng bước chân nhịp nhàng,nhún nhảy kèm theo tiếng
kéo lê của chiếc roi da tẩm nước muối. Gia Nguyệt không nhúc nhích,không để tâm đến.
Vút...vút....vút.....
Những vệt roi quất lên
thân thể nàng,cơ thể nàng run lên theo quán tính,nhưng nàng vẫn nằm
đó,yên lặng như một con búp bê không có linh hồn.
Giai Hân hả hê
đem những bực dọc của ngày hôm nay trút lên đầu nàng. Thế thì có làm
sao,một lần rồi lại một lần bị đánh,nàng đã sớm chết lặng.
Có lẽ
chán với trò quất người không còn đủ kích thích nữa,Giai Hân ném cái roi đi,cô ta nắm lấy mái tóc nham nhở của Gia Nguyệt kéo lê trên đất.
"Càng lúc mày càng biết nghe lời nhỉ,sao không kêu...kêu đi..kêu Khiêm Khiêm cứu mày đi"
Cô ta cứ thế đem Gia Nguyệt đánh đập và hành hạ,nhưng nàng không kêu,cũng
không khóc,nàng cứ nhìn về một nơi,mặc cho thân thể rên siết.
Những ngón tay bị thương tổn nghiêm trọng đến không còn móng tay đang rỉ máu
vẫn thả lỏng nằm ngây dại bên cẳng chân cũng dày đặt vết thương như thế.
Bàn tay ấy từng muốn đưa ra để cầu cứu,nhưng vô ích....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Những tiếng rên siết vang vọng ra từ khu nhà kho củ,ông Lâm ôm tấm hình của
vợ trong lòng,ông hướng đôi mắt nhìn về phía ấy,miệng thì thầm.
"Con đang bị đau đấy Nguyệt Nguyệt....đến cầu xin anh đi...đến cầu xin anh cứu con đi
Đến gặp anh đi Nguyệt Nguyệt......
Vì cái gì em không chịu gặp anh...vì cái gì hả....
Sao em tàn nhẫn như thế....sao lại ác độc như thế.....
Nguyệt Nguyệt.....
Con sẽ chết....
Em không đến gặp anh thì con sẽ chết đấy Nguyệt Nguyệt...."
Nhưng cho dù ông ta năn nỉ cầu khẩn đến như thế nào,thì vợ ông ta cũng không
xuất hiện,chỉ còn ông ta cùng với tấm hình vô tri vô giác.
Trong cơn giận dữ,ông ta ném tấm hình đi vào gào lên.
"Cô không chịu gặp tôi...được ...được...cô sẽ hối hận....sẽ phải hối hận.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Gia Nguyệt run rẩy,nàng nghe tiếng gào lên của ba mình,giống như là chiếc
phai cứu sinh cuối cùng,nàng trông ngóng về phía cửa,cố lết ra hướng có
tiếng của ba nàng. Mặc cho trận mưa đòn vẫn nện lên lưng nàng như trước.
"Mày bò đi đâu..mày định đi đâu hả....
Tao bảo mày đứng lại...đứng lại cho tao."
Ba nàng đang ở ngoài kia...cho dù cô ta nói ba nàng muốn giết nàng,nhưng
nàng không tin,ba sẽ không như thế...ba yêu thương nàng nhất không phải
sao.
"Ba...ba..ơi"
Nàng nặng nhọc bó ra cửa,mỗi một cái
nhất người toàn thân nàng lại đau đớn đến phát điên,nàng cắn chặt
môi,từng chút từng chút về phía cửa.
Cánh cửa lạnh lùng mở
ra...một bóng người cao lớn đứng khuất sáng,nhưng chưa khi nào Gia
Nguyệt mong ngóng than ảnh ấy đến thế,nàng mỉm cười,vẫn bò về phía
ấy,sợi xích kéo dật nàng lại. Nàng vươn tay nắm lấy gấu quần c