XtGem Forum catalog
Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322771

Bình chọn: 7.00/10/277 lượt.

ủa người

ấy,nước mắt tuôn rơi.

"Ba...cứu con với''

Nàng thoi thóp nói,chỉ một câu vài từ đơn giản,nhưng cũng rút cạn sinh lực cửa nàng...

Rút gấu quần ra khỏi bàn tay nắm chặt của nàng,người đó ngồi xuống,nâng

gương mặt đã biến dạng của nàng. Vuốt ve rất nhẹ nhàng,như thể sợ nàng

đau. Đôi mắt nhìn nàng thật chăm chú.

Gia Nguyệt nhắm chặt

mắt,nước mắt từng giọt từng giọt chảy vào lòng bàn tay của người kia.

Cuối cùng thì nàng đã đúng phải không...nàng sẽ thoát khỏi cơn ác mộng

đáng sợ này.

Người đó đứng lên,tháo sợi xích giam cầm nàng.

Gia Nguyệt nghe tiếng xích rơi trên sàn,nhưng cổ chân của nàng vẫn còn chưa được giải phóng.

Nàng nghi hoặc mở mắt ngước lên nhìn người đó,nhưng người đó vẫn đứng

yên,lạnh lùng nhìn nàng từ trên cao,Gia Nguyệt khẽ gọi,giọng nàng yếu

đến mức không thể nghe rỏ nữa.

"Ba???"

"Vì cái gì...người chết đi lại là cô ấy,Gia Nguyệt,vì sao cô ấy lại chết."

"Ba??"

Cả Gia Nguyệt và Giai Hân đều ngẩn người nhìn ông Lâm,người đàn ông luôn

nhàn nhạt nhìn đời,tựa hồ như không qua tâm đến chuyện thế gian,nay

trong mắt lại hiện lên vẻ điên cuồng đến gần như mất kiểm soát.

"Vì sao Nguyệt Nguyệt của ta lại mất,mà con...một đứa bé không quan trọng

lại sống dai dẳng đến như thế hả...vì sao ta lại phải mất đi cô ấy.

Ta chỉ cần gặp cô ấy một lần thôi...Gia Nguyệt...con gọi mẹ đến cứu con đi...gọi cô ấy ra cho ta đi...."

"Ba..người sao vậy...mẹ đã mất rồi mà"

Gia Nguyệt khó nhọc nói,nàng gần như không còn nhìn rỏ gương mặt gần như điên dại của ba mình,mắt nàng mơ hồ,đầu nàng rất đau.

"Không đúng..."

Giáng cho Gia Nguyệt một tát làm nàng văng về phía vách tường,Giai Hân há hốc mồm,nàng không ngờ ông ta lại ra tay đánh Gia Nguyệt. Tuy từ đầu là ông ta chỉ đường cho nàng hành hạ Gia Nguyệt,nhưng nàng không ngờ ông ta

thế nhưng...

"Nói dối,cô ấy không chết biết không,cô ấy không chết...gọi đi..mau gọi cô ấy ra đây....nếu không ta sẽ giết con."

Ông ta gào lên,túm lấy cổ Gia Nguyệt mà bóp chặt. Gia Nguyệt như một con

búp bê rách để mặc người ta lây lắc. Nước mắt nàng rơi rất nhiều,nàng

thì thào với ba mình.

"Mẹ đi rồi...ba..."

Quăng mạnh

Gia Nguyệt trên nền đất,đầu nàng đập vào tường khiến nàng xụi lơ,nằm bất động trong tiếng rít gào điên dại của ông Lâm. Giai Hân hoảng hốt cô ta không ngờ ông Lâm lại điên cuồn như thế,cô ta đang nghĩ có nên rời khỏi đây không,thì ông Lâm dừng cười,ông ta đi ra ngoài sau khi vứt lại câu

nói.

"Nếu đã vô dụng thì giữ lại làm gì nữa"

Nhìn Gia

Nguyệt nằm bất động,máu từ vầng trán nàng không ngừng chảy tràn ra đất.

Giai Hân lại thấy vui sướng khi người ta gặp họa. Cô ta co chân đạp

thêm vài cái lên thân thể bất động của Gia Nguyệt.

"Ngay cả ba mày cũng không cần mày,Gia Nguyệt,mày là đồ bỏ....đồ bỏ a"

Nhưng ngay khi cô ta còn đang nghĩ đến trò hành hạ nào khác thì chợt nghe tiếng khóa cửa.

Không sai,chính là tiếng khóa cửa,đứng bên ngoài,ông Lâm đã khóa cửa nhà kho

củ lại. Gương mặt ông ta lạnh lùng tàn ác,không chút biểu cảm.

Bàn tay ấm áp đã từng bảo bộc Gia Nguyệt nay lại không chút ngập ngừng rưới xăng lên toàn bộ khu vực xung quanh và trên trường căn nhà kho.

Giai Hân ngửi thấy mùi xăng,cô ta hoảng sợ thật sự,gào thét điên cuồng. Cô ta không ngờ rằng ông Lâm lại muốn giết cô ta.

"Cha thả con ra...thả con ra..."

Ông Lâm lan lùng nhìn cửa nhà kho,bật lửa trên tay ông như một vũ công nhảy múa quanh những ngón tay thon dài. Ông ta đốt một điếu thuốc,rít một

hơi dài,lặng lẽ nhả vào không khí.

Lắng nghe tiếng gào khóc vang

xin của Giai Hân,ông thấy tự hào,con gái ông cho đến khi chết,vẫn ngang

bướng như ông....Đáng tiếc nó lại là con ông và Nguyệt....kiếp sau mong

rằng nó không phải chịu đau đớn như thế nữa.

Lạnh lùng vứt bật lửa đang cháy vào can xăng...ngay lập tức ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Quay người bước đi,ông Lâm không nhìn lại căn nhà kho dù chỉ một lần. Cúi

người muốn nhặt tấm hình vợ ông lên,tim ông đột nhiên đau nhói.

"A..."

Ông Lâm ngã vật ra đất,mặt ông ta tím tái lại.người ông ta co giật vài

cái,nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tấm hình của vợ...đến khi ngất đi rồi vẫn chưa từng buông tay.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Gia Nguyệt tỉnh lại,cổ họng và lòng ngực của nàng đau buốt như bị kim

châm,nàng bị khói làm ngạt thở. Gia Nguyệt nhìn xung quanh để đánh giá

tình hình.

Khói ngạt bao phủ khắp căn nhà,hơi nóng bủa vây lấy

nàng,nàng nhìn thấy Giai Hân đang gào thét kêu cứu,còn có tiếng ai đó ở

bên ngoài đang phá cửa. Khi nàng còn chưa thể nhất được thân mình

lên,cánh cửa nhà kho đã bị người ta phá tung.

Nàng nhìn

thấy,bằng đôi mắt mờ mịt của mình. Lâm Khiêm...người nói yêu nàng hơn cả sinh mạng đang ôm chầm lấy Giai Hân...hai thân hình quấn chặt lấy

nhau,ấm áp và đẹp đẽ đến như thế.

Hắn không ngờ,chỉ vì muốn đi

xem lại vườn hoa lưu ly kia,vô tình lại phát hiện chị gái hắn bị kẹt

trong nhà kho đang cháy,và ông Lâm thì nằm ngất trên đất cạnh đó không

xa.

Hắn gần như không còn bình tĩnh,hắn gào thét kêu cứu nhưng nơi hoang vắng này vốn dĩ không có ai nghe