
nói.
“Vợ mất con rơi, tình nhân nhạt nhẽo, như thế đối với
bố không phải là một sự trừng phạt à? Bố hãy vứt bỏ cái suy nghĩ hoang đường
muốn con bỏ vợ lấy người khác đi, ngoài việc tiêu tiền và lừa phụ nữ ra, bố
không điều khiển được những thứ khác đâu.”
“Con trai, con nên làm cho đời sau của con được đông
đúc thêm, giờ là lúc tốt nhất rồi đấy. Bố luôn ân hận vì mình chỉ sinh có một
mình con thôi, nếu không phải như vậy, bố đã chẳng phải hao tâm tốn sức để
thuyết phục con rồi.”
“Giờ bố cũng có thể làm đựơc điều đó mà, cố chi thật
nhiều tiền tìm người sinh cho bố thật nhiều con vào, sau đó thành lập một liên
bang cộng hòa, phát động chiến tranh thôn tính thế giới, như thế bố sẽ trở
thành ông bố của trái đất này.”
“Giọng điệu mỉa mai kiểu trẻ con như thế này khiến bố
rất khó tiếp tục nói chuyện với con.” Thời Hân thở dài. Mặt trời chiếu xuống
đỉnh đầu nhẵn bóng của ông ta, lộ ra bên thái dương mấy sợi tóc bạc trắng.
Ông ta lại tiếp tục: “Con trai à, bố bị bệnh, không thể
có con được nữa. Khi bố phát hiện ra, bố vội vàng về nước tìm con. Con à, sinh
ít quá cũng thấy mạo hiểm lắm, con nên sinh thêm vài đứa nữa, phòng gặp chuyện
không may xảy ra.”
Tử Chấn dường như muốn cười, nhưng không cười nổi. Anh
đưa mắt xuống nhìn ngón tay của mình, nói: “Nếu bố không nói ra điều này, con
sẽ tự cho là bố về nước tìm con là vì lương tâm bố đã thức tỉnh.”
Anh nhìn bố lúc lâu, cuối cùng cũng cườii và tự nói:
“Hai chúng ta vì sao có thể là bố con được nhỉ?” Tử Chấn quay đầu nhìn cửa sổ,
như thế nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng có thể như đang làm một động tác lắc
đầu: “Con không cho rằng sinh con là một việc làm lương thiện, nếu như có thể
chọn lựa, con thà không sinh đứa nào.”
“Nhưng con vừa mới kết hôn xong đã sinh ngay một đứa
đấy thôi.”
“Bởi Thuấn Nhân muốn có con với con.”
“Nếu thay bằng một người đàn bà khác thì con không
sinh con nữa.”
“Giả thiết này thật bỉ ổi.” Tử Chấn quay lại bàn làm
việc, bắt đầu tìm tài liệu, dường như anh không muốn tiếp tục nói chuyên nữa.
Kết hôn vốn là một việc hết sức bình thường, hai người
có giấy đăng kí kết hôn là có thể chung sống cùng nhau.
Lý Triệt và Trăn Trăn tổ chức hôn lễ ở huyện Uyển và ở
Bắc Kinh. Ngoài chi trả tiền cho đám cưới, họ cũng dư ra được chút tiền mừng.
Cuộc hôn nhân giả tạo kết thúc, Trăn Trăn đến công ty
làm việc. Lấy cớ màng quà cưới để đến phòng làm việc của Tử Chấn, cô ta nói:
“Cám ơn anh đã không truy cứu em, dạo này anh có khỏe không?”
Di chứng để lại lớn nhất của Tử Chấn là thường xuyên
hoa mắt chóng mặt, không biết lúc nào bệnh lại tái phát, thậm chí có lúc sẽ mù
tạm thời, theo như thuật ngữ của ngành y thì là thiếu máu, và máu cung cấp lên
não không đủ. Mỗi lúc mệt mỏi đến mức không chịu đựng, Tử Chấn lại hút thuốc.
Anh ta nhìn Trăn Trăn một cái, nói: “Dù sao đi nữa hồi
nhỏ cô cũng là một cô bé lương thiện. Sống với Lý Triệt cho tốt đi, nhớ lấy,
thái độ của cô đối với cuộc sống như thế nào thì cô cũng sẽ nhận lại đúng như
thế.”
Trăn Trăn nói: “Mấy thứ thuốc đó rất có hại cho sức
khỏe của anh, em không biết phải cứu vãn thế nào.”
“Muộn rồi, chẳng thể làm lại đựơc nữa.” Nói xong anh
quay đầu nhả khói thuốc, vẫn thái độ bình tĩnh, anh nói: “Ra ngoài đi, tôi rất
bận.”
Ánh mắt Trăn Trăn không thể rời khỏi Tử Chấn, cô ta
rất muốn quỳ xuống dưới chân người đàn ông này, người một thời từng là của một
mình cô ta, sao cô ta lại dễ dàng đánh mất người mình yêu? Vì sao anh ta lại xa
xôi đến thế, như ở tận nơi chân trời.
Vấn đề để Chấn Chấn đăng kí hộ khẩu ở đâu khiến Thuấn
Nhân suy nghĩ rất lâu. Tử Chấn mang quốc tịch Mỹ. Thuấn Nhân muốn Chấn Chấn vẫn
giữ quốc tịch Trung Quốc.
Thuấn Nhân và bố chồng muốn bàn bạc chuyện này. Thời
Hân không có hứng thú lắm, ông ta cho rằng không những cháu nội mang quốc tịch
Mỹ mà đến con dâu cũng phải nhập quốc tịch Mỹ để tránh những tình trạng rắc rối
về vấn đề giấy tờ.
Nhưng ý Thuấn Nhân là sau này nếu có sinh thêm thì
phải nộp phạt vì vỡ kế hoạch.
Thời Hân nói: “Đừng có tưởng nộp phạt ít, con số đó
không có giới hạn đâu! Nhìn vào nhà ta thế này mà chọc đến ban sinh đẻ có kế
hoạch, chúng nó phạt cho ra đường không có cơm ăn thì thôi.”
Thuấn Nhân rất thất vọng, Thời Hân thấy tội nghiệp,
lại nói: “Con muốn cho Tiểu Chấn Chấn nhập quốc tịch Trung Quốc thì nhập đi,
sau này để bố đối phó bọn kia cho. Trẻ con mang quốc tịch nước ngoài học ở
Trung Quốc phức tạp lắm, con đã nghĩ cho nó học ở Trung Quốc hay nước ngoài
chưa?”
Thuấn Nhân nói: “Con chưa nghĩ tới, việc này chắc phải
bàn với Tử Chấn nữa. Giáo dục cơ bản trong nước không tồi nhưng vẫn mang tính
lí thuyết cao, con sợ đứa trẻ không phát huy được sức sáng tạo, không linh hoạt
như trẻ em phương Tây. Từ trước tới nay con nghĩ sự giáo dục ở thủ đô rất tốt,
nhưng bây giờ thấy cũng thế cả. Nhưng con không muốn Tiểu
Chấn lớn lên trên đất Mỹ, đứa trẻ Mỹ mang khuôn mặt Trung Quốc thật đáng lo
ngại.”
Thời Hân lại nhớ lại một việc, hỏi: “Hộ khẩu của con
vẫn ở An Huy à? Bố không muốn cháu đích tôn nhập hộ khẩu tỉ