
nghĩ rồi nói: “Không cần làmvisa. Visa em
làm lần trước chắc vẫn chưa hết hạn.”
“Lần trước? Em từng đi Mỹ sao?”
Tôi vuốt mái tóc lòa xòa. “Chưa từng.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt anh khiến tôi không
thể che giấu tâm tư.“Tại sao?”
“Em sợ cách anh quá gần. Ở gần anh, em sẽ làm những chuyện
không lý trí, quấy rầy cuộc sống bình yên của anh...” Tôi chậm rãi nói.
Năm đầu tiên sau khi Cảnh Mạc Vũ bỏ đi là năm tôi khốn khổ
nhất.
Tôi bán mạng làm việc để mình không có thời gian
nhớ anh. Nhưng mỗi khi nghe ai đó gọi tiếng “anh”, tôi sẽ nghĩ
đến Cảnh Mạc Vũ. Có người nhắc tới “Ngô gia”, tôi lại nghĩ
đến anh. Có người nói “nước Mỹ”, tôi cũng nhớ tới anh. Thậm chí có
người gọi tôi là “Cảnh Tổng”, tôi cũng vô thức nhìn xung quanh. Biết rõ là
không thể nhưng tôi vẫn ảo tưởng, anh đang đứng đâu đó gần tôi.
Một lần, công ty cần đi Washington đặt thiết bị,
tôi đã làm visa để đi cùng đoàn. Ý định của tôi là tìm cơ hội
gặp anh một lần, dù chỉ được nhìn anh từ xa. Cuối cùng, chỉ vì sợ làm
phiền anh nên tôi đã trả lại vé máy bay. Sau đó, thời gian cứ thế trôi đi, nhớ
nhung biến thành thói quen. Tôi không cố ý quên anh, vậy mà anh dường như đã
thật sự bước ra khỏi cuộc sống của tôi, ngày càng trở nên xa vời… Tôi
tưởng mình đã thoát khỏi chiếc lồng sắt của tình yêu nhưng thật ra, đó chỉ là
lừa mình dối người mà thôi.
Tôi đang thất thần, Cảnh Mạc Vũ đã tiến lại gần
tôi. “Nếu em đã quyết định “quấy rầy”, thì hãy “quấy
rầy” đến cùng đi!”
Đúng vậy, một khi đã quyết định yêu anh, bất kể
đúng sai thế nào, cũng là sự lựa chọn của tôi. Đã yêu thì yêu đến cùng.
NGOẠI TRUYỆN VỀ CẢNH MẠC VŨ: Bệnh tim
Quá khứ đã bỏ lỡ không thể quay lại, nhưng
không hề gì, chúng ta còn có hiện tại...
“Bệnh tim của cháu đã khỏi chưa?”
“Cũng ổn định rồi ạ, hai năm nay cháu không bị phát bệnh.”
“Cháu phải cẩn thận đấy, lúc phát bệnh trông cháu lất đáng
sợ...”
“Vâng ạ! Lần trước may gặp được chú…”
“…”
Âm thanh quen thuộc và xa lạ mỗi lúc một xa, Cảnh
Mạc Vũ vẫn đứng ở lối ra cầu thang tĩnh mịch. Đến lúc
này, anh vẫn cảm thấy từng câu từng chữ vang lên bên tai, có thể
xuyên thủng màng nhĩ. Đặc biệt, hai từ “bệnh tim” khiến đầu
ngón tay anh run run, mãi không thể bình tĩnh lại được.
Lối đi không có ánh sáng đột nhiên biến thành
màu trắng toát, mùi máu tanh phảng phất quanh đây. Cảnh Mạc Vũ
dường như nhìn thấy cảnh ly biệt bi thương nhất trong ký ức của anh, nhìn
thấy hơi thở của người mẹ nuôi ngày càng yếu ớt, đôi mắt dịu dàng của bà
ngân ngấn nước, ngón tay thon dài giơ lên trong không trung, muốn túm lấy
thế giới mà bà vẫn còn lưu luyến nhưng cuối cùng, bàn tay đó bất lực
buông lơi.
Lúc bấy giờ, Cảnh Mạc Vũ mới năm tuổi. Lần đầu tiên trong
đời, anh trải qua cảnh ly biệt đau thương, cũng là lần đầu tiên trong đời
anh nghe nói, trên thế gian tồn tại một căn bệnh có thể đột ngột cướp đi
sinh mạng con người. Dù ba nuôi của anh giỏi giang cỡ nào cũng không thể
giành được người ông yêu thương từ tay thần Chết.
Bệnh đó gọi là “bệnh tim”.
Vì vậy, kể từ lúc đó, anh rất lo những người xung quanh mắc
phải căn bệnh này, đặc biệt là cô em gái anh yêu thương nhất.May mà lúc nhỏ,
Ngôn Ngôn ăn được, ngủ được, cơ thể khỏe mạnh hơn những đứa trẻ bình thường.
Thỉnh thoảng, cô mắc bệnh cảm cúm gì đó nên mới bị sốt. Mỗi lần đưa
cô đi bệnh viện, anh đều túm tay áo bác sĩ, hỏi đi hỏi lại một
câu: “Có phải em gái cháu bị bệnh tim không?”
Bác sĩ cười, xoa đầu anh. “Không phải, em gái cháu chỉ
bị cảm cúm, tiêm vài mũi là khỏe lại ngay.”
Thấy anh không tin, bác sĩ cầm điện tâm đồ vừa được in
ra, đưa cho anh xem. “Cháu xem này, nhịp tim của em gái cháu hoàn toàn
bình thường.”
Cảnh Mạc Vũ không hiểu điện tâm đồ nhưng thái độ ôn hòa của
bác sĩ khiến anh yên lòng.
Sau đó, Ngôn Ngôn lớn lên, cơ thể ngày càng mạnh khỏe, đến
bệnh cảm cúm cũng không mắc phải nữa. Cảnh Mạc Vũ tìm hiểu kiến thức cơ bản
về bệnh tim, biết tỷ lệ mắc bệnh tim ở Ngôn Ngôn không cao. Người mắc bệnh
tim đa phần khí huyết suy yếu, dễ mệt mỏi, vận động nhẹ mà cũng thở hồng hộc.
Ngoảnh đầu nhìn cô em gái yêu quý của mình hoạt bát, lanh lợi, chạy đi chạy lại
khắp sân cũng không đỏ mặt, không thở dốc, lúc này anh mới thực sự yên tâm.
Anh không còn lo rằng cô sẽ ra đi đột ngột như mẹ nuôi của
anh nữa.
Cho đến hai năm trước, vụ kiện ly hôn đã kết thúc cuộc hôn
nhân của hai người. Không bao lâu sau, Cảnh Mạc Vũ nghe nói ba nuôi anh bị bắt
vì hoạt động khai thác khoáng sản trái phép. Bên trên trực tiếp cử tổ chuyên án
điều tra, ở thành phố A không người nào có thể ra mặt, cũng không ai biết rõ
nội tình cuộc điều tra đó, Cảnh Mạc Vũ biết Hứa Tiểu Nặc không có năng lực bày
trò, nhất định có kẻ ngầm sắp đặt. Nhưng anh không ngờ, người đó là Văn Triết
Lỗi, con trai Phó Hạ Dương, bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện thành phố T, cũng là
chuyên gia khoa Tim mạch.
Ngoài chuyện đau lòng vì Ngôn Ngôn bị người đàn ông vô sỉ đó
lợi dụng và lừa dối, anh cũng đã lo lắng Ngôn Ngôn giấu anh điều gì đó.
Cảnh Mạc Vũ cử người điều tra hồ sơ bệnh án của Ngôn Ng