
rường. Thảo nào Cảnh Mạc Vũ hai đêm liền không ngủ, chỉ uống
một cốc cà phê rồi vội vàng tới tham gia cuộc họp quan trọng này.
Tài liệu còn cho biết, thời gian gần đây, Cảnh Mạc Vũ bận
rộn khảo sát máy móc, thiết bị để chuẩn bị thành lập công ty mới. Mục tiêu khảo
sát chủ yếu của anh là các doanh nghiệp nước ngoài như Đức, Hàn Quốc hay Nhật
Bản. Công ty cỡ vừa mới thành lập như Bác Tín tất nhiên không nằm trong phạm vi
lựa chọn của anh. Bác Tín mấy lần biểu đạt thành ý với Cảnh Mạc Vũ nhưng anh
chỉ trả lời một cách khách sáo “Sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
Tuy nhiên, ông chủ của Bác Tín vẫn cố gắng hết sức giành đơn
đặt hàng béo bở này. Tôi cho rằng Bác Tín nên tranh thủ cơ hội, vì khẩu hiệu
“ủng hộ hàng trong nước, tẩy chay hàng Nhật”. Có điều, tôi biết tính Cảnh Mạc
Vũ, một khi anh đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Khả năng Bác Tín
đàm phán thành công hợp đồng là thấp. Khoản tiền thưởng đầu tiên trong đời tôi
thế là đi tong.
Tuy khoản tiền thưởng không đến tay nhưng mỗi ngày được
nghiên cứu về người đàn ông tôi yêu, tôi rất thích công việc này. Đặc biệt, mỗi
lần dỏng tai nghe các đồng nghiệp “buôn dưa lê” về ông xã mình trong giờ nghỉ
trưa, tôi lại thu được nhiều điều bổ ích. Ví dụ như giờ nghỉ trưa hôm nay, trợ
lý Sầm truyền đạt mệnh lệnh của Giám đốc, yêu cầu Dương Dĩnh điều tra sở thích
của Cảnh Mạc Vũ, xem anh có hứng thú với cái gì…
Dương Dĩnh miễn cưỡng gật đầu. Trợ lý Sầm vừa đi khỏi, chị
ta liền ném tập tài liệu xuống bàn, than vãn với các đồng nghiệp xung quanh:
“Sở thích? Nói thì dễ lắm. Cảnh Mạc Vũ mới về nước ba năm, từ trước đến nay lúc
nào cũng hành sự âm thầm, lặng lẽ. Đến nhân viên của anh ta còn chẳng biết sở
thích của anh ta là gì, bảo tôi điều tra thế nào được.”
Một nữ đồng nghiệp không liên quan đến sự án tình cờ cầm cốc
cà phê đi ngang qua. Chị ta dừng bước, nói xen vào: “Dù âm thầm đến mức nào,
trên mạng kiểu gì cũng có tin tức “vỉa hè”. Cô cứ tìm scandal gì đó là có thể
ứng phó với cấp trên.”
“Em tìm từ lâu rồi, chẳng có gì cả! Em còn nhờ người mua tin
tức từ nhân viên của công ty Cảnh Thiên. Chị có biết họ nói thế nào không?”
“Nói thế nào?”
“Mức độ hiểu biết của họ về Cảnh Mạc Vũ chỉ hạn chế trong
công việc. Về cuộc sống riêng của anh ta, bọn họ chịu chết. Đến tin tức anh ta
và em gái kết hôn, ngày hôm sau đọc báo buổi sáng bọn họ mới biết.”
“Không phải đấy chứ? Ngay cả đám cưới cũng bảo mật như vậy,
người này làm việc cho FBI sao?” Đồng nghiệp nữ đi ngang qua lộ vẻ mặt không
thể tin nổi.
“Đó là vì Cảnh gia không vẻ vang gì nên mới kỵ húy.” Một anh
chàng đẹp trai trong nhóm dự án xoay ghế lại, bắt đầu trao đổi tin tức với đám
đàn bà, con gái: “Tôi tìm hiểu thì được biết, hóa ra con gái của Cảnh Hạo
Thiên, tức là người vợ hiện tại của Cảnh Mạc Vũ, lúc nhỏ hay bị bắt cóc. Một
lần cô ta suýt bị kẻ thù giết chết, nếu không phải Cảnh Mạc Vũ phản ứng nhanh,
đỡ hộ cô ta một viên đạn thì cô ta mất mạng từ lâu rồi. Kể từ sự cố đó, Cảnh
Hạo Thiên không cho con gái công khai lộ diện. Do đó, đám cưới của bọn họ cũng chỉ
có bạn bè thân thiết tham dự, những người khác không được phép tới gần.”
“Ồ, hóa ra là vậy!”
Dương Dĩnh bổ xung: “Còn nữa, theo tin tức nội bộ ở Cảnh
Thiên, từ lúc Cảnh Mạc Vũ cắt đứt quan hệ về mặt luật pháp với Cảnh gia đến lúc
tổ chức đám cưới chỉ mất năm ngày. Hôn lễ vô cùng chóng vánh của họ bị tờ báo
buổi sáng hôm sau tiết lộ sự thật…”
“Sự thật gì cơ?”
“Nhị tiểu thư của Cảnh gia vốn có quan hệ thân mật với thiếu
gia của một tập đoàn bất động sản nào đó, Cảnh Mạc Vũ ỷ vào thế lực của anh ta
ở Cảnh gia, chiếm đoạt tình yêu, bất chấp luân thường đạo lý, ép em gái lấy anh
ta…”
Tôi đang uống trà liền phun hết ra ngoài. Đây mà là sự thật?
Rõ ràng là lời bịa đặt không hơn không kém.
Dương Dĩnh liếc tôi một cái, tiếp tục phao tin đồn nhảm:
“Từng câu từng chữ trong bài báo đó đều ám chỉ Cảnh Mạc Vũ dùng hạ sách này để
bảo vệ quyền thừa kế độc nhất vô nhị của anh ta ở Cảnh gia.”
“Thì ra là vậy. Người có tiền đến hôn nhân cũng không thể
làm chủ, bi ai thật đấy.” Một đồng nghiệp nữ vừa ghé qua mở miệng cảm thán.
Nghe mọi người bàn tán sôi nổi về cuộc sống của mình, là
đương sự, quả thực tôi không có lòng kiên nhẫn khoanh tay đứng nhìn. Thế là tôi
cầm cốc trà, tiến lại gần, tìm vị trí thuận lợi nhất để gia nhập đám buôn
chuyện: “Chị Dĩnh, sau đó thế nào ạ? Cảnh Mạc Vũ có lên tiếng phản bác không?”
Người “buôn dưa lê” không bao giờ chê nhiều thính giả. Dương
Dĩnh uống một ngụm nước, tiếp tục câu chuyện: “Tờ báo phát hành buổi sáng hôm
đó bị mua sạch. Tòa soạn báo còn trải qua một vụ hỏa hoạn kinh hoàng, may mà
không xảy ra thương tổn. Sau đó, không một cơ quan truyền thông nào đưa tin tức
liên quan.”
“Vậy à?” Tôi nhớ lại thật chi tiết về ngày thứ hai sau khi
kết hôn. Lúc tôi xuống dưới nhà ăn sáng, sắc mặt Cảnh Mạc Vũ đúng là rất tệ.
Thấy tôi muốn đọc báo, anh liền thu dọn hết đống báo. Hình như trước khi ra
cửa, anh còn nhận một cuộc điện thoại, nhắc đến tin tức gì đó. Lẽ nào liên quan
đến tòa soạn vô trá