
tóc ướt của tôi, vừa ấm áp vừa ngưa ngứa,
giống như trước kia.
Tôi nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần tắm xong, tôi đều bị Cảnh Mạc
Vũ ép ngồi xuống sofa sấy khô tóc. Bởi không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy khi
làn gió nóng thổi bên tai, tôi trốn bên này, né bên kia nên khó tránh khỏi tình
trạng bị đứt một, hai sợi tóc trong tay anh. Da đầu đau buốt, tôi tố cáo anh
ngược đãi tôi. Anh mỉm cười uy hiếp: “Nếu em không nghe lời, sau này anh sẽ
ngược đãi em hằng ngày, ngược đãi em đến hết đời.”
Tôi vội vàng gật đầu. “Em nghe lời anh.”
Lớn thêm vài tuổi, tôi mới biết để tóc ướt đi ngủ sẽ bị đau
đầu, vì vậy, tôi ngoan ngoãn nằm gối đầu lên đùi anh, để anh sấy khô tóc. Ngón
tay anh thành thạo lướt qua mái tóc dài của tôi, không bao giờ làm đứt dù chỉ
một sợi.
Vài năm sau, Cảnh Mạc Vũ sang Mỹ học đại học, một năm chỉ về
thăm tôi một, hai lần. Hơn nữa, về anh cũng chỉ chuyên tâm vào đống sách vở dày
cộp, không còn nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt ngày xưa. Nhưng tôi vẫn không
quên. Một buổi tối, sau khi tắm xong, tôi mặc bộ váy ngủ bằng ren màu đen, lấy
hết dũng khí cầm máy sấy đi tìm anh.
“Sao thế? Bây giờ lại chủ động tìm anh để anh ngược đãi em
cơ đấy.” Cảnh Mạc Vũ đóng file tài liệu tiếng Anh trên máy vi tính, nhận chiếc
máy sấy từ tay tôi.
“Đúng vậy, em quyết định hy sinh thân mình để thỏa mãn sở
thích ngược đãi xấu xa của anh, tránh tình trạng anh không thỏa mãn dục vọng,
đi tìm người đàn bà khác…”
Cảnh Mạc Vũ phì cười. “Sau này em đọc ít tiểu thuyết trên
mạng thôi, ăn nói ngày càng bậy bạ, chẳng giống con gái chút nào!”
“Được, vậy sau này em chỉ tập trung vào phim ảnh. À, anh đã
xem Henry & June[1'> chưa? Em thấy dân mạng đánh
giá không tồi. Hôm nào hai anh em mình cùng xem nhé!”
[1'> Henry & June: dựa vào cuốn sách của tác giả Pháp
Anaiis Nin, kể về cuộc tình của Nin với nhà văn Henry Miller và vợ của ông ta,
June.
Ngón tay anh đang
lùa trên tóc tôi bỗng cứng đờ. Cảnh Mạc Vũ đưa mắt liếc bộ váy ngủ mỏng tang
của tôi rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, tiếp tục giúp tôi sấy tóc.
Sau khi tốt nghiệp về nước, anh không sấy tóc cho tôi nữa.
Tôi cũng dần dần cai sở thích được “ngược đãi” này. Bây giờ lại được thưởng
thức, tôi có cảm giác khác hẳn. Luồng khí ấm áp thổi tới, tôi ngắm nhìn gương
mặt anh, lặng lẽ cảm nhận sự dịu dàng từ đầu ngón tay anh trên tóc tôi, như một
giấc mộng.
“Em đang nằm mơ sao?” Giọng nói của tôi trở nên mơ hồ trong
tiếng máy sấy tóc ù ù.
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, ánh mắt vụt qua tia nóng bỏng. “Không
phải, chuyện xảy ra… vừa rồi đều là thật.”
“Thật ra… em không phải hỏi vừa rồi, mà là bây giờ. Nhưng
nhắc đến chuyện xảy ra ban nãy, em muốn hỏi anh, anh có hối hận vì đã đối xử
với em như vậy không?”
Cảnh Mạc Vũ nở nụ cười như có như không. Gương mặt anh vốn
rất cuốn hút, khi cười càng rung động lòng người. “Những chuyện như thế này làm
gì có chuyện đàn ông hối hận, có hối hận thì là phụ nữ hối hận.”
“Vậy sao? Lần đầu tiên của anh cũng không hối hận?” Đó là
lần anh phải đánh đổi sự tự do một đời.
Ánh mắt anh tựa như đang tìm kiếm hình ảnh lần đầu tiên của
chúng tôi trong ký ức.
Gió từ máy sấy tóc rất ấm áp khiến tôi mơ màng buồn ngủ. Tôi
bất giác chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng nói:
“Anh không hối hận.” Chẳng biết đó có phải là ảo giác của tôi?
Sau đó, tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy hôm sau tỉnh lại, Cảnh Mạc Vũ nói cho tôi biết,
anh đã tận lực. Dù có đè tôi xuống, đạt đến đỉnh cao hoan lạc, anh vẫn chỉ coi
tôi là em gái. Tôi không nói một lời nào, kéo anh tới Cục Dân chính. Hai con
dấu đỏ đóng dấu, cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc.
Khi không còn sự trói buộc của trách nhiệm và lời hứa, Cảnh
Mạc Vũ lao nhanh đến bên Hứa Tiểu Nặc. Hai người ôm chặt lấy nhau
dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, ngọn gió ấm áp của mùa hạ thổi bay vạt áo, tạo
thành cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Tôi mỉm cười chúc phúc cho họ, còn vỗ ngực cam
kết: “Hai người yên tâm đi, em sẽ giải thích với ba.”
Bọn họ ôm nhau rời đi, còn tôi ôm ngực, đau đớn ngồi sụp
xuống. Từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi. Tôi không hiểu, lúc
anh ôm tôi trong đêm tối, rõ ràng chặt như vậy, rõ ràng sâu như vậy, tại sao
anh chỉ coi tôi là em gái, tôi nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.
Trong khi người tôi muốn giữ chẳng thể nào giữ nổi, người
tôi không muốn gặp thì cứ xuất hiện. Tề Lâm không biết xuất hiện từ đâu, bắt
tôi thực hiện lời hứa lấy anh vì tôi đã thua cuộc. Tôi sợ hãi lắc đầu nhưng
người không thể động đậy, cũng không thể nói thành lời. Tề Lâm thừa dịp đeo
chiếc nhẫn kim cương lạnh giá vào ngón áp út của tôi. Anh còn dịu dàng kéo tôi
vào lòng, lẩm bẩm bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, em sẽ là người phụ nữ duy nhất trong
cuộc đời anh…”
Tôi cảm động đến mức hồ đồ, suýt nữa còn lấy thân báo đáp.
Tôi sốt ruột muốn cự tuyệt. Cố gắng vài lần, cuối cùng tôi
cũng bật ra một câu: “Tề Lâm, em không thể…”
Tề Lâm hình như rất tức giận. Anh siết chặt bàn tay tôi, gần
như bẻ gãy ngón tay tôi.
Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt trong ánh nắng mai ấm áp, tôi
mới b