
không muốn trì hoãn. Dường như anh sợ, nếu chần chừ dù chỉ
một giây, anh sẽ không thể tiếp tục cuộc ái ân đầy tội lỗi này.
Mọi chuyện xảy ra trong đêm tối như lần đầu tiên. Dục vọng
nóng bỏng của anh đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi. Không có sự đau
đớn kịch liệt, chỉ có niềm khát khao được lấp đầy và cơn khoái cảm bao trùm cơ
thể.
“Ưm…” Tôi cắn chặt môi, nuốt tiếng rên rỉ suýt bật ra khỏi
miệng.
Anh dừng ở nơi sâu nhất, đầu ngón tay dừng ở bờ môi bị tôi
cắn đến bầm tím. “Còn đau không em?”
Thấy tôi lắc đầu, anh bắt đầu vận động cơ thể. Tôi quay mặt
đi chỗ khác, không dám nhìn cảnh anh vắt ngang ở giữa hai đùi tôi nhưng vẫn có
thể cảm thấy anh không ngừng ra vào trên người tôi, đôi chân tôi yếu ớt lắc lư
trong không trung.
Sau đó, Cảnh Mạc Vũ đặt tôi nằm thẳng xuống sofa, cả người
anh đè lên người tôi, đi vào trong tôi. Đôi cánh tay cường tráng của anh không
ngừng thít chặt lưng tôi, khiến tôi hoàn toàn bị bao vây trong lòng anh. Tôi
ngẩng đầu, lưỡi ngao du trên chiếc cổ trơn láng của anh, từng chiếc xương sườn
của anh và dừng lại trên bờ ngực rắn chắc. Sau đó, tôi cắn nhẹ xuống dưới…
“Ừm…” Từ sâu trong cổ họng Cảnh Mạc Vũ kìm nén tiếng ngâm
nga hưng phấn, nhưng anh không thể kiềm chế hơi thở dốc. Cơ thể nóng bỏng như
nham thạch của anh càng tăng thêm tiết tấu kịch liệt. Tôi thích dáng vẻ của anh
bây giờ bởi tôi biết, đàn ông có thể nói lời ngon tiếng ngọt giả tạo, có thể
giả vờ nhìn bạn bằng ánh mắt thâm tình sâu thẳm nhưng thứ nóng bỏng trong cơ
thể tôi không thể nào là giả.
Cảnh Mạc Vũ bây giờ không còn coi tôi là em gái mà chỉ coi
tôi là một người đàn bà bị anh xâm phạm và chiếm hữu, không có cách nào dừng
lại.
Những lần ra vào đến long trời lở đất ngày càng mạnh mẽ
nhưng dường như vẫn không thể thỏa mãn dục vọng của anh. Anh cởi hết váy trên
người tôi, nhấc một chân tôi lên cao để có thể tiến sâu hơn, như muốn chọc
thủng ngực tôi, xuyên qua trái tim tôi.
Mỗi cú nhấn người cuồng dã của anh khiến dòng máu hòa lẫn
chất cồn không ngừng dồn về trái tim, cảm giác hư vô ngày càng tăng, tôi không
có cách nào kiềm chế. Theo tiết tấu của anh, trong căn phòng rộng vang lên
tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt, cực khoái đến như dông bão…
Tôi ôm Cảnh Mạc Vũ một cách bất lực. Trái tim tôi như ngừng
đập, không khí bị rút hết sạch. Cơn kích tình điên cuồng tới mức tôi có thể cảm
giác như mình sắp chết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tôi phảng phất nhận thấy một thứ gì đó ngày càng rời xa tôi,
khiến tim tôi càng đập nhanh, làm tôi vô cùng hoảng sợ. Tôi bất lực mở miệng
khẩn cầu: “Đừng! Không được… Anh, em không chịu nổi nữa rồi…”
Cảnh Mạc Vũ lập tức dừng động tác.
Tôi tỉnh táo ngay tức thì, chỉ muốn cắn lưỡi chết ngay tại
chỗ.
Sau vài giây ngượng ngập, Cảnh Mạc Vũ buông lỏng cánh tay
đang ôm tôi. Tôi vội vàng ôm chặt anh, hôn lên môi anh. Trong nụ hôn cuồng
nhiệt, anh ngấu nghiến môi lưỡi của tôi, như thể muốn nuốt tôi vào bụng. Rõ
ràng anh cũng có xúc cảm giống tôi.
Cảnh Mạc Vũ lấy lại lý trí. Khoảng thời gian ân ái sau đó,
động tác của anh trở nên dịu dàng. Tiết tấu của anh lúc nhanh lúc chậm, nụ hôn
của anh thỉnh thoảng dừng lại sau tai tôi. Trái tim tôi lấy lại nhịp đập bình
thường, hơi thở cũng đều đặn hơn. Tôi bắt đầu đáp lại động tác và tiết tấu của
anh.
Thời gian trôi qua có lẽ nhanh, có lẽ chậm, không biết bao
lâu sau, động tác của anh nhanh dần, nụ hôn trên ngực tôi ngày càng đam mê,
cuồng nhiệt. Tôi ôm chặt vai anh, để anh đưa ngọn lửa nóng bỏng vào sâu cơ thể.
Khoái cảm lại một lần nữa nhấn chìm tôi, linh hồn rời xa tôi, để lại cơ thể
cứng đờ không ngừng run rẩy. Trái tim không ngừng co thắt, đau đến mức người
tôi co giật.
Sau đó tôi đánh mất ý thức.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy anh gọi tên tôi: “Ngôn
Ngôn!”
Tôi mở mắt. Cảnh Mạc Vũ đang ngồi bên cạnh tôi, cảnh vật
trong phòng được thắp sáng bởi ngọn đèn tường màu tím. Cảnh tượng khó coi không
còn được bóng tối che khuất, tôi không biết phải đối mặt anh như thế nào nên
vội vàng nhắm mắt. “Em hơi mệt. Em muốn ngủ một lát.”
“Đi tắm rồi ngủ sau.”
Toàn thân đúng là nhớp nháp khó chịu. Tôi thử động đậy nhưng
tứ chi mềm nhũn. “Em chẳng còn sức lực, anh có thể đỡ em đứng lên không?”
Cảnh Mạc Vũ nửa đỡ nửa ôm tôi đi vào phòng tắm. Dòng nước
nóng chảy xuống hai thân hình đang dính chặt vào nhau. Tôi vốn không còn chút
sức lực, vậy mà anh cố tình vuốt ve những nơi nhạy cảm khiến tôi càng nghẹt
thở. Nếu không phải có ý chí kiên cường, chắc chắn tôi đã ngất lịm trong phòng
tắm. Cũng không biết anh giày vò tôi trong phòng tắm bao lâu, tôi chỉ cảm thấy
rất lâu sau, anh mới bế tôi quay về sofa.
Rời khỏi phòng tắm kín mít, tôi cảm thấy toàn thân dễ chịu,
nhịp thở cũng dần trở lại bình thường. Tôi gối đầu lên đùi anh, nhắm nghiền hai
mắt. Tôi rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn tỉnh dậy chút nào.
Tiếng kêu ù ù đánh thức tôi. Tôi miễn cưỡng mở mắt. Lúc này,
tôi vẫn đang gối đầu lên đùi Cảnh Mạc Vũ, trên người tôi là tấm chăn mỏng. Hơi
nóng từ chiếc máy sấy thổi khô mái