
iết tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Cảnh Mạc Vũ đang ngủ say bên cạnh tôi.
Tư thế ngủ của tôi vẫn tệ như thường lệ, chân vắt lên người
anh, hai tay ôm chặt thắt lưng anh. Tôi thử chỉnh lại tư thế cho đàng hoàng
nhưng không thể động đậy. Thì ra Cảnh Mạc Vũ đang ôm chặt vai tôi. Lẽ nào tư
thế ngủ khiếm nhã cũng có thể truyền nhiễm?
Ngón áp út của bàn tay trái bị thứ gì đó làm cộm đến mức tê
tê. Tôi rút tay quan sát, chiếc nhẫn cưới bạch kim nổi tiếng Carier Love nằm
trên ngón áp út của tôi từ bao giờ. Tôi mỉm cười giơ chiếc nhẫn đến nơi có ánh
sáng. Ánh bình minh màu trắng bạc khiến chiếc nhẫn càng thêm lấp lánh.
Một lời hứa không thay đổi về tình yêu và hôn nhân. Đây là
sự lựa chọn của anh, là quyết định của anh.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, cuộc sống vợ chồng muộn sau một
tháng tại sao lại xảy ra trong lúc tôi chuẩn bị ly hôn. Cảnh Mạc Vũ muốn dùng
cách này để chứng minh với tôi, anh kiên quyết bảo vệ cuộc hôn nhân của chúng
tôi. Tuy nhiên, thái độ của anh cũng không thể chứng minh rằng anh yêu tôi,
càng không thể chứng minh anh có thể quên Hứa Tiểu Nặc.
Hứu Tiểu Nặc… Cứ nghĩ đến cô gái sắp bị bỏ rơi nơi đất khách
quê người, tôi lại lưỡng lự. Bọn họ đã ở bên nhau ba năm trời, liệu Cảnh Mạc Vũ
có thể quên được cô ta? Có lẽ anh đã trao cả trái tim cho cô ta, không một
người phụ nữ nào khác có thể mở cánh cửa trái tim anh…
Tôi cúi đầu ngắm người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, vầng
trán đẹp đẽ, bờ môi gợi cảm… Đôi môi anh đêm qua hôn lên từng tấc da thịt mềm
mại của tôi. Điều tôi mong chờ suốt năm năm chẳng phải là cuộc sống này hay
sao? Bất kể góc sâu trong nội tâm của anh chứa đựng hình bóng ai, chỉ cần anh ở
bên cạnh tôi là đủ…
Tôi tham lam ngắm anh một lúc lâu mới nhớ đến thời gian. Đã
hơn tám giờ sáng. Tôi lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh. Vừa bước xuống giường, tôi
phát hiện mình không mảnh vải che thân. Tôi muốn tìm quần áo nhưng không thấy
trong phòng ngủ. Cuối cùng, tôi đành ôm gối, che người chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tôi vội vàng mặc quần áo. Không chào tạm biệt Cảnh Mạc Vũ,
tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi cũng không rõ tại sao tôi không dám đối mặt với anh, có
lẽ tôi không biết nên đối diện với ánh mắt ung dung, thản nhiên của anh như thế
nào. Giống như hồi nhỏ, một lần tôi lén lút ăn kẹo, bị anh bắt gặp. Tôi vội
vàng giấu tờ giấy bọc kẹo sau lưng. Cảnh Mạc Vũ thản nhiên cúi đầu, nhặt một tờ
giấy bọc kẹo rơi dưới chân tôi rồi nhét vào bàn tay đang giấu sau lưng của tôi.
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, còn anh từ đầu đến cuối đều
ung dung, bình thản khiến tôi càng giống một vai hề nhảy nhót trên sân khấu, và
anh chỉ là một khán giả mà thôi…
Trong lúc đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi đã đi tới thang máy.
Cửa thang máy màu bạc nhẵn bóng như gương, phản chiếu rõ hình bóng tôi. Tôi gần
như không dám tin vào mắt mình nên đưa tay lên sờ mặt. Đây là tôi ư? Sắc mặt
nhợt nhạt, hai mắt đỏ ngầu, bộ váy nhàu nát, bờ vai trần đầy vết bầm tím… Cảnh
tượng kinh khủng tối qua như phơi bày ngay trước mắt tôi.
Tôi chỉnh lại mái tóc. Khi tôi đang tìm cách che đi dấu hôn
trên vai, cửa thangh máy mở ra, Giám đốc Trần ăn mặc chỉnh tề và Dương Dĩnh
muôn vẻ phong tình xuất hiện trong thang máy.
Giờ làm việc không ở cơ quan cũng chẳng sao, quan trọng
không để sếp bắt thóp là được, nhưng bây giờ, tôi không chỉ bị tóm gọn mà còn ở
nơi tôi không nên xuất hiện nhất.
Rơi vào hoàn cảnh này, tôi không thể giả bộ không nhìn thấy
họ. Tôi chỉ còn cách mặt dày mỉm cười, chào hỏi: “Giám đốc Trần, chị Dĩnh, thật
tình cờ!”
Giám đốc Trần nhếch mép. “Tiểu Ngôn đến thăm bạn à.”
Thấy Giám đốc Trần giải vây cho mình, tôi lập tức gật đầu.
“Vâng, vâng ạ, em đến thăm một người bạn. Hai người đi gặp khách hàng sao?”
“Ừ.”
Tôi không dám nhiều lời, lập tức đi vào thang máy, vội vàng
bấm nút đóng cửa. Trước khi cửa thang máy khép lại tôi kịp nhìn thấy Giám đốc
Trần và Dương Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý.
Chương 10: Hợp tác
Tôi quay về ký túc, thay bộ đồ kín mít từ trên xuống dưới.
Lúc tôi tới phòng Tiêu thụ của công ty đã là mười giờ sáng. Mọi người dường như
có tâm trạng rất tốt, đang tụ tập trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy tôi, một
người vui vẻ báo cho tôi biết: “Dự án của Cảnh Thiên có khả năng thành công
ấy!”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá! Giám đốc Trần giỏi thật, khúc
xương khó nhằn như vậy mà anh ấy cũng có thể giải quyết.” Nói xong, tôi né
tránh ánh mắt mờ ám của Dương Dĩnh, ngồi vào vị trí của mình, điềm nhiên giở
tài liệu.
“Tiểu Ngôn!” Dương Dĩnh tiến lại gần, nhiệt tình khoác một
tay lên vai tôi, một tay cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt tôi. “Giám đốc Trần
bảo khi nào em đến văn phòng thì hãy cầm tài liệu này tới nhà xưởng.”
“Vâng ạ, em phải giao nó cho ai?”
“Giao cho Giám đốc Trần là được rồi. Anh ấy đang cùng Tổng
Giám đốc đưa Cảnh Mạc Vũ đi thăm quan nhà xưởng.”
Tôi cúi đầu xem tài liệu, là một tập tài liệu không quan
trọng. Việc đưa tài liệu hiển nhiên là giả, bọn họ có mục đích khác. Cầm tập
tài liệu đi tới nhà xưởng. Tôi không cần m