XtGem Forum catalog
Nếu Như…

Nếu Như…

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323891

Bình chọn: 7.00/10/389 lượt.

hiện và lại chứng kiến một cảnh tượng không hay nào đó.

Cô không tin rằng tổng tài anh minh của Red Ocean sẽ bỏ qua mấy lời rỉ tai của

cô em họ.

Đang loay hoay sắp xếp một cuộc hẹn với đối tác mới của W thì chuông điện

thoại của Vũ Hân rung lên bần bật. Nhìn vào màn hình là một số máy đẹp như mơ,

có điều lại lạ hoắc. Tính không nhấc máy nhưng thấy đầu dây bên kia kiên trì gọi

lại, cô mới ấn nút nghe.

- Alo.

Đầu dây bên kia im lặng. Vũ Hân đành phải nhắc lại, giọng điệu có chút bực

dọc.

- Alo, ai ở đầu dây bên kia đó? Gọi mà không nói gì là sao? Này, anh hay chị

gì…

- Là tôi.

Giọng nói trầm trầm mang theo một tâm trạng u ám vang lên làm Vũ Hân dừng câu

nói của mình lại. Cô nhét chúng trở vô miệng mình rồi nuốt ực một cái cho trôi

xuống ruột.

Cái tiếng kia cô nghe thấy quen quá nhưng không biết là ai nên đành phải

hỏi:

- Xin hỏi, ai đó ạ?

- Tôi là tổng tài của cô, Phan Mạnh Nguyên.

Người đó dừng một chút rồi mới nói. Ba chữ cuối được được gằn giọng khiến nó

vang lên trong điện thoại nghe thật đáng sợ. Vũ Hân rùng mình nuốt khan, mặt cô

xanh lét, mồ hôi túa ra lạnh toát hệt như là đang thấy Mạnh Nguyên trừng mắt

nhìn mình vậy.

- À, sếp tổng.- Vũ Hân cười cười, giọng nói bay bổng. Dù lúc này Mạnh Nguyên

không thấy được cô cười nhưng cô vẫn phải để anh cảm nhận được là cô đang cười,

đang rất hứng khởi.- Sếp gọi tôi có việc…

- Sao cô dám không nhấc máy khiến tôi phải gọi lại một lần nữa?

Nhận được sự tức giận qua giọng nói. Vũ Hân méo mặt chửi thầm mình quá ngu.

Dù có là tên điên nào trêu đùa thì cũng nên nhấc máy chứ. Chậc chậc, kì này cô

chết với sếp rồi. Hôm rồi vừa đùa anh một câu, anh đã nổi giận. Giờ cô lại còn

gây ra tội tày đình này nữa. Nếu lúc này cô có hứa hon ngày nào cũng chăm hoa

cho phòng anh thì chưa chắc anh đã rộng lượng mà tha cho cô đâu.

- À, ban nãy tôi đi vệ sinh nên…

- Đi vệ sinh cũng phải cầm điện thoại theo chứ.

- …

Vũ Hân im luôn. Có quy định nào của công ty là bắt nhân viên đem điện thoại

theo người 24/24 chứ? Mà cớ sao anh lại mắng cô vì cái chuyện chẳng đâu vào đâu

như thế. Hơn nữa cô thấy anh hơi… vô duyên. Ai lại ngồi trong nhà vệ sinh để

giải quyết nỗi buồn của bản thân mà lại nhận điện thoại của sếp bao giờ. Thứ

nhất là tụt cảm hứng, khiến quá trình giải quyết không được diễn ra thuận lợi.

Thứ hai là… nhỡ có một vài tiếng động không hay lọt vào điện thoại, chui thẳng

vào tai sếp thì lúc ấy giải thích làm sao? Tìm lý do gì để biện mình cho bản

thân mình bây giờ? Anh nghĩ mặt cô dày tới mức ấy à???

- Mà ban nãy cô hỏi… tôi là ai?

- Là do tôi không có số của sếp cho nên mới…

Giọng Vũ Hân lí nhí dần rồi im bặt. Sao tự dưng cô lại như con chuột, chui

rúc trốn tránh con hổ là sếp tổng thể này? Xưa nay Dương Vũ Hân có bao giờ sợ

hãi người khác bao giờ đâu. Sao hôm nay lại rụt cổ như con rùa thế? Thật là mất

mặt, quá mất mặt.

Trước mặt Hữu Thiên cô hùng hổ, mạnh dạn, tự tin bao nhiêu thì giờ, dù là

đang nói chuyện qua điện thoại với sếp Nguyên thôi, cô cũng thấy mình không có

chút dũng khí nào hết. Cô hoàn toàn bị giọng nói lạnh băng đầy tà khí kia át

vía, làm cho sợ hãi, hồn bay khỏi xác trốn chạy mất rồi.

- Cô không có số của tôi?- Giọng nói có chút kinh ngạc.- Sao lại không có số

của tôi?

Phải, phải, cô không có số của anh. Làm sao cô có số của anh được cơ chứ? Mà

hà cớ chi lại phải có số của anh làm gì? Cô chẳng phải thư ký cũng không phải

trợ lý của anh. Cô cũng không làm công việc gì liên quan tới sếp tổng là anh

hết. Nên việc cô không có số của anh là hoàn toàn bình thường. Anh không có cớ

gì để mắng cô hết. Đúng, nếu anh mắng cô sẽ bật lại anh. Đúng thế, cô không thể

bị đàn áp được.

- 5h tại quán café Du Miên.

Mạnh Nguyên cúp máy ngay trong khi Vũ Hân chưa nói được câu nào. Vũ Hân nhìn

vào chiếc điện thoại trên tay miệng lẩm bẩm.

- Sếp tổng, anh… hẹn hò với tôi sao?

Mạnh Nguyên chẳng cho cô thời gian suy nghĩ về việc nên đồng ý hay không. Anh

nói như thể… đó là bắt buộc vậy. Vũ Hân lắc mạnh đầu để trở lại với hiện thực.

Cô nhanh tay bấm số cho Mạnh Nguyên để… từ chối anh.

- Sao nữa?

- Tôi không thể đi gặp sếp được.

Giọng nói của Vũ Hân rất quả quyết khiến Mạnh Nguyên im một lúc. Cô nắm chặt

tay để giữ vững sự kiên định của mình. Dù có bị dọa nạt thì nhất định cô vẫn sẽ

từ chối đi gặp anh.

- Lý do.

- Tối nay tôi có hẹn với Hữu Thiên đi gặp đối tác.

- Bên đó không ai đi được hay sao mà cô lại phải đi?

- Có nhưng công việc này là của…

- 5h ở Du Miên, không nói nhiều.

Lại một lần nữa Mạnh Nguyên dập máy với cái giọng bề trên đầy uy quyền ấy. Vũ

Hân nắm chặt điện thoại, muốn lẳng cái máy xuống đất cho bõ tức nhưng nghĩ tới

giá trị của nó nên thôi. Cô tức tối nhìn vào màn hình điện thoại rồi lẩm bẩm mấy

câu như chửi thầm Mạnh Nguyên.

Chết tiệt, anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám ra lệnh cho cô phải làm thế này,

phải làm thế kia?

Anh ta nghĩ mình là sếp tổng nên thích làm gì cũng được à?

Anh ta nghĩ anh ta là thánh nhân, ai ai cũng phải nghe anh ta sao?

Không biết ở công ty này đã có bao nhiêu người bị a