
là người tốt, biết bọn em thích ăn nho.”
“Đi đi, đây là của Duyệt Tâm, người khác đừng nghĩ
đến, Viên…” Suýt chút nữa thì anh làm lộ bí mật
Viên Nhược Hồng nói là mua riêng cho Duyệt Tâm ăn
nhưng không để anh nói ra.
Thư ký Vu lắp bắp hồi lâu mới nói tiếp: “Viên…Hóa ra
nho cũng có hai loại.”
Hàn Hiên bật cười: “Trời lạnh mà anh mua được nho tươi
ở đâu thế? Có vẻ như là đồ đông lạnh rồi.” Đương nhiên thư ký Vu không mua nho,
mà là Viên Nhược Hồng gọi điện thoại nhờ bạn ở miền nam chuyển nho tới rồi bảo
anh đi lấy. Nhưng chuyện này không thể để Duyệt Tâm và Hàn Hiên biết.
Sau đó hàng ngày thư ký Vu đều mang đồ ăn đến phòng
làm việc của Duyệt Tâm, không phải đồ ăn vặt thì là hoa quả khiến Duyệt Tâm bắt
đầu nghi ngờ: “Thư ký Vu, có phải anh đang theo đuổi Tiểu Trương ở phòng tôi
không?”
Thư ký Vu suýt chút nữa thì phì cười: “Tôi là người
theo chủ nghĩa độc thân, không theo đuổi bất kỳ ai.”
“Vì sao mấy hôm nay anh lại tặng đồ cho chúng tôi?”
Duyệt Tâm là quản lý của phòng, đương nhiên có trách nhiệm làm rõ ý đồ của anh
ta.
“Không vì sao cả…Tôi còn có việc phải làm, không nói
chuyện này nữa…” Anh chuồn ra khỏi phòng, trong lòng thầm trách tổng giám đốc
Viên. Muốn tặng đồ thì tự mình đi tặng, tự nhiên lại bắt anh đi, còn không cho
anh nói là ai tặng, hại anh bị hiểu nhầm như thế này.
“Anh đang lầm bầm gì thế?” Không biết từ lúc nào, Hàn
Hiên xuất hiện sau lưng anh, đột ngột đập tay lên lưng anh.
Thư ký Vu ôm ngực nói: “Sớm muộn gì cũng bị anh em nhà
cậu giày vò đến chết.”
“Những đồ ăn vặt và hoa quả đó là do anh Viên bảo anh
mang đến sao?” Nụ cười của Hàn Hiên khiến anh giật mình.
“Phải” Cuối cùng thư ký Vu cũng không buồn giữ bí mật
nữa, gật đầu.
Dù sao anh thừa nhận hay không Hàn Hiên cũng có thể
đoán ra.
Buổi trưa, Hàn Hiên nói với Viên Nhược Hồng: “Đại ca,
anh yêu em thì anh cứ trực tiếp nói, còn bắt thư ký Vu mang nhiều đồ ăn ngon
thế đến cho em. Sau này em muốn ăn gì em sẽ tự mua là được, anh không cần phải
bận tâm.”
Viên Nhược Hồng thầm đoán ra được ý đồ của Hàn Hiên,
không tiện nói chuyện khác, nên giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra: “Được,
tùy cậu.”
Gần đây, Hàn Hiên đã gặp cô gái hay đi lại với Viên
Nhược Hồng tên là Tô San, rất xinh đẹp nhưng có vẻ quá ngạo ngược, thua xa
Duyệt Tâm. Nhưng cho dù lấy ai ra so sánh với Duyệt Tâm, cậu đều cảm thấy Duyệt
Tâm tốt hơn. Cô ấy là người sinh ra đã mang đến cho người khác cảm giác ấm áp,
trong sáng như nước.
Hàn Hiên không rõ rốt cuộc Viên Nhược Hồng và Duyệt
Tâm có quan hệ như thế nào.
Tình cảm nam nữ ám muội? Duyệt Tâm không phải là người
tùy tiện như thế;
Quen biết trước đây? Ở công ty Viên Nhược Hồng luôn
gọi cô là cô Hà.
Bạn bè? Hầu như Duyệt Tâm không nói chuyện với anh ấy
câu nào.
Đều không phải? Phức tạp quá…
Hàn Hiên nghĩ như vậy, bèn nói với Viên Nhược Hồng:
“Không phải anh... ” Nói được nửa chừng cậu vội bịt miệng lại, cậu chưa bao giờ
nghĩ đến việc Viên Nhược Hồng thích Duyệt Tâm.
Đến giờ về, Hàn Hiên thấy Duyệt Tâm vẫn đang làm việc
bèn gọi cô: “Về thôi, ngày mai làm tiếp.”
Duyệt Tâm từ từ thu dọn đồ đạc, cô không muốn về nhà
sớm.
Hàn Hiên không biết suy nghĩ của cô, giúp cô thu dọn
giấy tờ trên bàn…, vừa làm vừa nói: “Sau này, cần phải để chị về sớm trước một
tiếng để tránh tắc đường giờ cao điểm.”
Đúng lúc đó, Cố Nam gọi điện, anh nói: “Duyệt Tâm, anh
đi đón em bây giờ, em xuống tầng đợi anh nhé.”
Nếu Hàn Hiên không có ở đó, có lẽ Duyệt Tâm sẽ nói
không cần, nhưng trước mặt Hàn Hiên, cô không tiện nói như vậy vì lo Hàn Hiên
biết hai người đang giận dỗi nhau, cô đành nhún vai nói: “Vâng.”
Ở Bắc Kinh, tắc đường là chuyện thường tình, hơn nữa
hôm đó Cố Nam không may, anh gặp phải một tai nạn trên đường nên mất đúng một
giờ đồng hồ mới tới được công ty của Duyệt Tâm.
Duyệt Tâm đứng đợi anh hơn một tiếng đồng hồ, chân tê
nhức, dạ dày cảm thấy khó chịu nên trách móc Cố Nam: “Sao anh đến muộn thế? Nếu
như thế này, lần sau không cần đến đón em nữa.” Với thời gian đứng đợi Cố Nam,
cô đã về được đến nhà rồi.
Vì tắc đường nên tâm trạng của Cố Nam cũng nôn nóng,
thấy Duyệt Tâm nói như thế, anh cảm thấy lòng tốt của mình bị coi thường: “Em
nghĩ anh muốn đi đón em sao? Đi từ đường vàng đai phía đông sang đường vành đai
phía tây dễ lắm à?”
Duyệt Tâm đang phiền lòng với anh, nghe thấy anh nói
thế nên càng hiểu nhầm. Cô biết nếu bình thường, Cố Nam không đi đón cô, chẳng
qua là vì cô đang có bầu nên mới kiên trì đi lại như thế này. Cô cố gắng giữ
bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm liền nói: “Em không bảo
anh phải đến đón em.”
Cố Nam không hiểu được tâm sự của Duyệt Tâm, nghĩ rằng
cô đang khiêu khích mình, anh nói: “Sau này anh còn đi đón em nữa anh sẽ không
có họ Cố.”
Thấy Cố Nam nổi giận, Duyệt Tâm không nói gì nữa, cô
không muốn cãi nhau với anh.
Thật ra mọi lần đều như vậy, những lúc Cố Nam nổi giận
cô đều nhường nhịn.
Cố Nam cũng hiểu điều này, vì vậy anh cũng không nói
gì nữa. Đến khi về nhà, hai người vẫn giữ im lặng.
Duyệt Tâm vẫn như mọi hô