
ế.
Cổ họng cô khô khốc, muốn nói nhưng không cất lên được
thành tiếng.
Cô mệt, từ từ nhắm mắt lại rồi dựa vào lòng anh, cô
không muốn xác định rốt cuộc người ở bên cạnh mình là ai.
Hai người có gì không giống nhau? Cô chỉ cần một bờ
vai vững chắc để dựa vào.
Duyệt Tâm bị cảm lạnh, sau khi tiêm, cơn sốt lui dần.
Cô ngồi trên ghế ngoài hành lang, nhìn Viên Nhược Hồng
đang ngồi bên cạnh. Hóa ra vừa rồi anh luôn ở bên cô. Cô nở một nụ cười yếu ớt
với Viên Nhược Hồng rồi đợi Vĩ Vĩ đưa Duyệt Thanh ra.
Viên Nhược Hồng yên lặng ngồi bên cô, anh cảm thấy rất
bình yên. Điều anh muốn chỉ là được ở bên cạnh cô, có thể nhìn thấy cô cười, có
thể nhìn thấy cô khỏe mạnh vui vẻ là anh mãn nguyện.
Tay anh khẽ chạm vào cô, muốn truyền hơi ấm từ lòng
bàn tay mình cho cô nhưng Duyệt Tâm khẽ tránh đi.
Trong giây lát, ánh mắt cô để lộ tâm trạng phức tạp,
nhưng sau đó lại trở về trong suốt và sâu thẳm như nước.
Viên Nhược Hồng hiểu sự từ chối của cô, nhưng anh cũng
càng hiểu rõ tình cảm của mình hơn.
Lúc Vĩ Vĩ đưa Duyệt Thanh bước ra khỏi phòng khám, nét
mặt hai người rất phấn khích.
Duyệt Thanh nói: “Chị, bác sĩ nói chân của em tốt hơn
lần trước nhiều, lần sau là có thể cử động được.”
Có lẽ vì vui mừng quá nên Duyệt Tâm lao đến xe lăn của
Duyệt Thanh, ôm lấy cậu bật khóc, cô không ngừng nói: “Tốt quá, tốt quá…”
Cơn sốt của cô vừa lui, Viên Nhược Hồng lo tâm trạng
của cô quá kích động sẽ không tốt nên kéo cô lại rồi nói: “Chuyện vui như vậy,
đừng khóc nữa.”
Ra khỏi bệnh viện, Duyệt Thanh muốn đi chuyến tàu buổi
chiều để về nhà.
Vĩ Vĩ nhất định không chịu: “Em vừa đến, vẫn chưa có
thời gian chơi với chị, không được.”
Duyệt Thanh nhìn Duyệt Tâm rồi nói: “Chị, mẹ nói, sau
khi em khám xong lấy thuốc là phải về ngay, không làm phiền đến chị và anh rể.”
Vĩ Vĩ gõ lên trán Duyệt Thanh: “Nói gì thế? Ai làm
phiền ai? Em đến chỗ chị ở, để họ đến làm phiền em.”
Duyệt Tâm nhìn em trai, càng lúc càng vui mừng: “Không
sao, em ở lại hai hôm, về chị sẽ gọi cho mẹ nói hộ em.”
Hôm đó Duyệt Thanh không về nhà, cậu đến nhà Vĩ Vĩ ở
theo yêu cầu khẩn thiết của cô, Viên Nhược Hồng đích thân đưa cậu về.
Trên đường, Viên Nhược Hồng nói chuyện với Duyệt
Thanh, anh nói đến chủ đề phần cứng, phần mềm máy tính, Duyệt Thanh nói với vẻ
rất hiểu biết khiến Viên Nhược Hồng vô cùng ngạc nhiên. Hai người nói chuyện
rất hợp nhau khiến Vĩ Vĩ không thể nói xen vào, cuối cùng cô quyết định ngồi
ghế sau cùng Duyệt Tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Duyệt Thanh đã ngủ rồi, Duyệt Tâm bước ra khỏi nhà
Vĩ Vĩ, Viên Nhược Hồng vội đi theo cô, hai người sánh vai đi cùng nhau.
Duyệt Tâm nghĩ, nếu hôm nay không có anh giúp đỡ, cô
không biết sẽ hoảng hốt như thế nào, cô trịnh trọng nói lời cảm ơn anh.
Viên Nhược Hồng lắc đầu: “Duyệt Tâm, đừng khách sáo
với tôi như thế, được không? Dường như cô coi tôi là người xa lạ vậy.”
Duyệt Tâm không biết nên trả lời anh như thế nào, đối
với cô anh đã trở thành người xa lạ từ lâu. Chỉ vì gần đây, anh dần dần trở nên
thân thiết nên khiến cô cảm thấy vô cùng cảm kích.
Viên Nhược Hồng đưa cho cô vài hộp thuốc hạ sốt: “Cầm
lấy, buổi tối uống thêm một lần nữa, nhớ uống nhiều nước và chăm sóc tốt cho
bản thân.”
Còn có thể nói gì nữa? Cô chỉ có thể gật đầu.
Cố Nam đi dự bữa tiệc đầy tháng con chị gái, nhìn thấy
đứa bé bụ bẫm, mặc dù anh rất vui mừng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không
thoải mái. Lẽ ra đứa con của anh và Duyệt Tâm cũng sẽ đáng yêu như thế này, chỉ
vì không may mà làm mất.
Bà Cố ôm cháu ngoại không muốn rời tay, liên miệng gọi
cháu.
Ăn xong, bà nói với Cố Nam: “Đều tại vợ con không ra
gì, có bầu rồi còn không giữ được…”
Cố Nam ngắt lời bà: “Không thể trách Duyệt Tâm được.”
Bà nhìn vẻ ảo não của con trai, hỏi: “Sao thế? Lại cãi
nhau à?”
Bà nghe xong lo lắng: “Sao thế được? Dựa vào đâu mà
bắt con ngủ ở phòng khách? Dù sao đó cũng là nhà con, nó là gì?”
Cố Nam không quên bảo vệ Duyệt Tâm: “Mẹ, mẹ đừng nói
Duyệt Tâm như thế, đó cũng là nhà cô ấy.”
Bà hừ một tiếng rồi đề nghị với con trai: “Hay là mẹ
đến đó ở hai ngày, nó sẽ không thể giận dỗi con nữa.” Cố Nam nghe thấy cách này
hay, mẹ đến ở, không phải là anh có cơ hội vào phòng ngủ ngủ sao?
Anh không nghĩ đến hậu quả nên đồng ý.
Mẹ chồng không mời mà tự nhiên đến khiến Duyệt Tâm cảm
thấy rất lạ, cô vội vàng thu dọn quần áo bẩn Cố Nam vứt trên ghế sô pha.
Mẹ chồng thấy Duyệt Tâm bận rộn liền nói: “Mấy hôm nay
sửa nhà, ầm ĩ quá nên mẹ chuyển đến chỗ các con ở vài ngày.”
Duyệt Tâm còn có thể nói gì hơn, muốn ở thì ở. Cô mang
đồ của Cố Nam chuyển vào phòng ngủ, thay cho mẹ chồng chăn mới.
Mẹ chồng hiếm khi hài lòng như thế, bà nói: “Duyệt
Tâm, con đừng động tay vào, mẹ tự làm là được.”
Cố Nam ở bên cạnh Duyệt Tâm, trong lòng đang nghĩ cuối
cùng buổi tối cũng có thể ngủ cùng cô. Không khí lạnh nhạt giữa hai người sẽ
biến mất, anh có thể cùng cô sống vui vẻ như trước đây.
Đợi đến hơn chín giờ, mẹ anh xem ti vi một lát rồi giả
vờ ngáp: “Mẹ đi ngủ trước, các con cũng ngủ sớm đi.”
Cố Nam vội vàng kéo Duyệt Tâm