
lại phía sau, cô không thể học
cách tỏ thái độ điềm nhiên của Viên Nhược Hồng càng không thể giữ bình tĩnh như
anh, tim cô loạn nhịp, không phải vì sợ hãi, cũng không phải vì căng thẳng mà
vì một cảm giác kinh ngạc không biết từ đâu.
Giọng của Cố Nam như đang khóc, dội lên màng nhĩ của
cô: “Duyệt Tâm, em có khỏe không?”
Cô không khỏe, cô luôn luôn không khỏe, đáng tiếc là
anh không biết. Bây giờ cô cũng không quan tâm anh có biết hay không vì đã
không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô khẽ đáp một tiếng: “Quản lý Cố.”
Mọi người ngồi xuống bàn chuyện công việc. Trong tình
thế này, Duyệt Tâm cảm thấy bối rối, cô uống cà phê để che giấu tâm trạng lo
lắng của mình.
Thật ra, người cảm thấy bất an hơn cô là Cố Nam.
Anh nghĩ đến quan hệ của mình với Lưu Bảo, cảm thấy rõ
ràng là không trong sáng, anh không xứng đáng để được ngồi với Duyệt Tâm. Anh
hận mình đã phóng túng, càng hận mình vì sao không thể từ bỏ, không thể quên
người phụ nữ tên là Duyệt Tâm để sống cùng người khác suốt cuộc đời.
Cố Nam thở dài một tiếng rồi muốn tát mình hai cái để
tỉnh táo lại, nhưng người đang ngồi đối diện anh là Duyệt Tâm, làm sao anh có
thể tỉnh táo được?
Cô không ngừng uống cà phê, Cố Nam lo cô uống nhiều sẽ
mất ngủ nên không kiềm chế được khuyên cô: “Duyệt Tâm, em nên uống thứ đồ đó ít
thôi.”
Trước đây, cô cũng từng uống cà phê vào buổi chiều,
buổi tối rất tỉnh táo nên ngủ không ngon. Lúc đó, cô ôm cánh tay anh, trở mình
liên tục, kể chuyện thời bé với anh khiến anh mãi nghe cũng không ngủ đủ giấc.
Duyệt Tâm nghe thấy Cố Nam nói thế hơi ngạc nhiên, cầm
cốc nhưng không uống.
Thấy cô không cử động, Cố Nam rất tự nhiên đứng dậy
cầm lấy cốc cà phê của cô.
Không ngờ, Duyệt Tâm cầm chặt quá nên Cố Nam không cầm
được cốc, còn làm đổ lên người cô, thứ nước màu nâu thấm vào chiếc váy trắng
của cô thành một vết loang lỗ.
Duyệt Tâm vội vàng cầm giấy ăn để lau nhưng không có
tác dụng.
Cố Nam thấy vậy rất lo lắng, lấy hộp giấy ăn trên bàn
họp đặt lên chân cô.
Duyệt Tâm muốn tránh anh nên vội nói: “Để em làm, em
tự làm được.”
Viên Nhược Hồng nhìn Cố Nam rồi lịch sự kéo Duyệt Tâm
về phía mình rồi nói: “Chuyện của cô Hà không phiền đến quản lý Cố phải bận
tâm.”
Cố Nam chưa từng trải nên suýt chút nữa lật mặt ngay
tại đó, anh nắm chặt tay lại, giận dữ nói: “Chuyện của Duyệt Tâm mãi mãi là
chuyện của tôi.”
Anh không hiểu vì sao anh lại quan tâm đến Duyệt Tâm
như thế, nhưng anh rất rõ anh không muốn cô yêu người khác, đặc biệt là Viên
Nhược Hồng, đồng thời, Cố Nam cũng không muốn người khác yêu cô, ví dụ như Viên
Nhược Hồng.
Cấp trên của Cố Nam nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Quản lý
Cố, tổng giám đốc Viên là đối tác quan trọng nhất của chúng ta, sau này, hai
bên sẽ có rất nhiều dự án trên nhiều lĩnh vực.”
Thái độ của Cố Nam trở nên hòa nhã hơn.
Phong cách nho nhã, lịch sự, điềm tĩnh của Viên Nhược
Hồng có ưu thế rất lớn so với thái độ lưỡng lự của Cố Nam, hợp đồng được thống
nhất rất nhanh, Hằng Trí không nhận được lợi ích thực sự nào, Viên Nhược Hồng
vừa chiếm được lòng người, vừa kiếm được một khoản tiền lớn.
Viên Nhược Hồng bước ra khỏi phòng họp với tư thế của
người chiến thắng, anh vừa đi vừa nói với Duyệt Tâm: “Cũng may có cô đi cùng.”
Duyệt Tâm không muốn ở lại đó thêm một phút nào nữa,
vội vàng cùng Viên Nhược Hồng bước ra ngoài, cô vẫn còn nghe thấy vị giám đốc
của Hằng Trí nói với Cố Nam: “Hôm nay cậu nên tự kiểm điểm thái độ của mình…”
Cố Nam đuổi theo gọi tên Duyệt Tâm nhưng cô không quay
đầu lại.
Bên ngoài, trời bắt đầu mưa. Hai người đều không mang
ô nên đành đứng đợi lái xe đến đón ở cổng lớn.
Sắc mặt của Duyệt Tâm còn xấu hơn cả màu trời, cô khẽ
hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh biết là sẽ gặp anh ấy phải không?”
Viên Nhược Hồng không thể phủ nhận.
Có lẽ anh đã linh cảm được, lần này đến có thể gặp Cố
Nam, nhưng không ngờ lại ở trong tình trạng đánh giáp lá cà như thế này. Anh
đưa Duyệt Tâm đi cùng không phải là vì muốn cô làm ảnh hưởng đến tâm trạng của
Cố Nam, anh chỉ đến để bàn một vụ làm ăn, hoàn toàn không liên quan đến chuyện
tình cảm.
Nhưng đã gặp nhau rồi thì không thể tránh né được nữa.
Viên Nhược Hồng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Duyệt
Tâm, anh sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Tôi không…” nhưng bỗng nhiên
anh không biết nên nói thế nào nữa, anh lo giải thích quá nhiều sẽ chỉ là biện
hộ.
Mưa càng lúc càng to, lái xe dừng xe trước cổng lớn,
đột nhiên Duyệt Tâm nói: “Dù sao cũng đến giờ nghỉ, tôi không về công ty nữa.”
Viên Nhược Hồng biết cô hiểu nhầm anh.
Duyệt Tâm dùng áo khoác che đầu rồi cười và nói với
Viên Nhược Hồng: “Tạm biệt.”
Viên Nhược Hồng giữ cô lại, kiên quyết nói: “Để lái xe
đưa cô về, tôi cũng không về công ty nữa.”
Cô không chống lại được sức mạnh của anh, nên bị anh
đẩy vào trong xe, cửa xe đóng lại, Duyệt Tâm không còn thời gian để kịp phản
ứng, lái xe đã lái xe ra khỏi con đường đó.
Nhìn qua kính hậu dưới màn mưa, Duyệt Tâm nhìn thấy
Viên Nhược Hồng đang cô đơn đứng ở góc ngoặt đầu đường, anh đứng trong màn mưa
nhạt nhòa, để mặc c