
rên đường nhìn thấy người khác bị lừa gạt sớm đã quen mắt lắm rồi. Nên bây giờ
cho dù mọi người có nhìn thấy một đứa bé bị đánh thì họ vẫn thờ ơ. Qủa thật cho
dù có người bất bình nhưng cũng không dám xen vào việc người khác. Vị này là con
của Quận Vương – Thừa công tử có tiếng bá đạo khắp vùng, lần trước có một thiếu
niên hăng hái làm việc nghĩa đã sớm bị hắn đánh chết.
Nhưng may ra
thế giới này vẫn còn nhiều người thấy việc bất bình mà ra tay tương trợ. Một nam
tử mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ, nhanh chóng lệnh cho hạ nhân ngăn cản –“Hắn
rốt cuộc là làm sai cái gì mà ngươi đánh hắn như
vậy?”
-“Uy! Thật là ngươi không sợ chết sao?” – Thừa
công tử khinh thường cười lạnh.
-“Thầy tướng số nói ta có
thể sống đến tám mươi tuổi”
-“Ngươi dám . Đánh hắn cho ta!”
– Hắn bình thường ỷ thế hiếp người , năng lực lớn nhất chỉ có thể nói ra những
lời vô sỉ.
Đây là kết quả vẫn thường thấy, một đám người
xông lên nhưng chỉ trong chốc lát đều bị đánh hạ, mà vị công tử ương ngạnh kia
cũng đang nằm trên mặt đất, chỉ vào người đánh hắn một lúc sau cũng không nói
lên lời.
Vị công tử gặp chuyện bất bình kia cũng rất hiểu lý
lẽ , cất cao giọng nói –“Tại hạ họ Tần….”
Một hạ nhân nhanh
chóng chạy đến nắm tay áo của vị công tử ấy, nói nhỏ -“Công tử, lần trước ngài
đả thương vị Lưu công tử kia, lão gia đã phạt ngài ba ngày không ăn cơm, tốt hơn
hết lần này chúng ta đừng gây thêm chuyện nữa.” – Thật ra hắn cũng lo lắng cho
bản thân mình vì lần trước hắn cũng bị lão gia phạt đánh hai mươi đại
bản.
-“Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng quên.” – Vị công tử
họ Tần bình tĩnh nói , vội vàng rời khỏi đám
người.
____________________________________________
Lại
Bộ Thượng Thư – Tần Phác Nguyên thong thả bước vào phòng nhìn Tần Nghĩa Phàm
đang cúi đầu, giận dữ hét –“Không phải ta đã nói với ngươi, không nên gây chuyện
thị phi. Ngươi xem coi , thế mà lại đem con của Thừa quận vương đánh thành như
vậy. Rốt cuộc là ngươi để mặt mũi ta ở đâu?”.
-“Con hắn ỷ
thế hiếp người, ta thấy hắn không có mặt gặp ngài mới đúng” – Tần Nghĩa Phàm nhỏ
giọng nói thầm.
-“Ngươi còn dám nói sao, ba ngày không được
ăn cơm!” – Tần Phác Nguyên tức giận nói tiếp –“Cho ngươi đọc nhiều như vậy mà
ngươi không nghe, khoa thi đối đáp lần trước ngươi một chữ cũng không trả lời ,
làm cho ta mất mặt vì ngươi. Lần sau không được đã thương người khác , chuyên
tâm đọc sách cho ta. Nếu cuộc khảo thí lần sau không tiến bộ, ngươi đừng ra
ngoài nói là ngươi mang họ Tần.” – Tần Phác Nguyên là Lại Bộ Thượng Thư nên cũng
rất hy vọng con mình có thể đi trên con đường làm quan.
Đáng
tiếc Tần Nghĩa Phàm lại chỉ say mê võ công, muốn rong ruổi trên sa trường, bình
định chiến loạn, làm cho dân chúng không phải chịu cảnh nước mất nhà tan , lưu
lạc khắp nơi.
Tạo hóa trêu ngươi lại làm cho hắn sinh ra
trong gia đình gọi là chỉ cần ngoan ngoãn cầm Sử Ký hay Hán Thư mà
đọc.
Tần Nghĩa Phàm từ nhỏ đã bắt đầu luyện công nên đương
nhiên nội lực cũng không kém, nhưng nếu ba ngày mà vẫn không uống giọt nước nào
.Nếu là người thường đã sớm không thể chịu được rồi.
Gương
mặt kiều mị mang vẻ hoảng hốt nhìn hắn từ bên ngoài cửa. Ánh dương quang rọi vào
làm hắn chói mắt. Đôi mắt đầy ẩn tình ấy dưới ánh mặt trời lại càng thêm động
lòng người giống như một vị tiên tử đang khiêu vũ dưới nắng
vậy.
Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ rồi bất tỉnh nhân
sự.
Lúc tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường,
bên tai vang lên tiếng thở dài cùng với than khóc.
-“Con nó
có làm gì không tốt, luận về tướng mạo, luận tài trí hay nhân phẩm thì ông cũng
không nên oán hận nó như vậy, ông ép nó như thế mới cam lòng sao? Nếu ông thật
sự không thích đứa con này , tôi mang nó về nhà mẹ đẻ là được, cũng không cần
mọi ngày phải nhìn sắc mặt của ông nữa.”
-“Phu nhân a, bà
làm sao lại nói vậy? Nó là đứa con duy nhất của ta, ta làm sao lại không đau xót
cho nó?” – Tần Phác Nguyên tràn ngập sự áy náy cùng hối
hận.
Tần Nghĩa Phàm thủy chung vẫn không mở mắt, phụ thân
cũng rất yêu thương hắn, hắn làm sao lại không biết. Bất quá , nghe mẫu thân hắn
vì hắn mà oán trách sao , hắn tốt hơn hết nên để cho mẫu thân có cơ hội
a.
-“Đau? Ông xem xem, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh,
ông như thế nào lại làm như thế? Còn gạt ta nói là nó cùng bằng hữu đi du ngoạn
Tây Hồ. Ông!!! Ông rõ ràng là muốn mẫu tử chúng tôi chết hết mà .” –Tần phu nhân
cũng là người xuất thân con nhà quan lại, vốn không phải là người không nói đạo
lý, bất quá nữ tử cũng đều do sủng quá mà kiêu.
-“Phu nhân ,
ta …. biết sai rồi” – Tần Nghĩa Phàm thật sự không thể tưởng tượng người phụ
thân nghiêm túc thế lại tự nhận mình sai, thật đúng là không thể lường hết
được.
-“Nương, ta không sao.” – Hắn suy yếu ngồi
dậy.
-“Ngươi cũng thật là, lại đi nghe lời cái ông già bảo
thủ này, lần sau nếu ông ấy có phạt ngươi, nương cũng sẽ không làm cơm cho ông
ta ăn.” – Tần phu nhân vừa thấy con tỉnh thì cơn giận cũng dịu đi phân nửa,
nhanh chóng phân phó cho hạ nhân.
-“Ngươi nhanh mang tổ yến
ta vừa nấ