
ra mất lí tưởng sống, những ngày trước, mỗi lần làm việc,
hắn đều mong chờ đến tối về sẽ có một mái ấm yêu thương, sẽ có một ai đó ngồi đợi bên bàn ăn, trằn trọc đếm thời gian ngóng đợi hắn. Rồi nhìn
vào đôi mắt thánh thiện ấy, mọi oan trái ích kỉ tan biến, hắn trở nên
hiền lành và được nghỉ ngơi, thư giãn cười đùa với người đó… Thế rồi lúc này, những việc hắn ra sức làm, hắn cày ngày cày đêm, lao tâm khổ tứ vì công việc mà tìm hoài không cho hắn cơ hội thanh thản. Ngày lại ngày,
hắn chỉ biết trông chờ vào sự thay đổi của con tim mình từ Ruby hay
những người đàn bà khác, giày vò họ để tự làm đau chính mình, vùi chôn
những tình yêu trong sáng xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim. Tan biến,
hắn đã tưởng mình lạnh lùng, chỉ khao khát cái đẹp mà mù quáng không
biết mình cần gì, giờ muốn mất rồi…
Hắn đã, đang và sẽ phải trải qua cơn mộng mị khốc liệt nhất, ngày hôm
qua, hôm nay, rồi mai nữa, cuộc sống của hắn bó hẹp trong một căn hầm
không có lấy chút ánh sáng, kẻ tù tội đã lỡ vứt bỏ cơ hội tìm lại Mặt
Trời thì đâu thể quay đầu lại. Hơn nữa, mỗi giây phút trôi qua, bốn bức
tường càng tiến lại gần hơn, tù túng, ngột ngạt,… đến thời điểm này thì
đè bẹp hắn, không cho được sống nữa.
Người con gái ấy đã đem lại sắc màu cho cuộc đời hắn, khiến hắn từ một
kẻ mù màu biết tới sắc đỏ của cuộc sống, màu hồng của mơ mộng, và màu
xanh hoa lá...
Em cho hắn những ghen tuông- biết rung động. Hắn đã từng ghét em, ghét
vì muốn được làm anh trai của em, ghét vì muốn bổ óc em ra để chèn hình
ảnh của mình vào...
Hắn được nếm trải cảm giác lo sợ mỗi khi em biến mất, khi em trong tay
Yun, hay một người khác, dù tình cảm của em với họ có kiểm soát. Em có
biết hắn sợ hãi tới mức nào trong đêm tiệc mà em để Arrow ôm em đó, lại
còn khoác lên mình chiếc váy không phải hắn tặng. Ánh mắt em nhìn Arrow
lúc ấy làm hắn lo lắng tới xanh mặt, không thể ngồi yên được. Và hắn
chấp nhận hạ thấp danh dự để “chiếm đoạt” em từ người anh em thân thiết.
Em làm hắn điên cuồng, rồ dại, mỗi khi đi cùng với một phụ nữ nào khác,
chỉ là nhân viên của mình thôi, dẫu đang làm việc nghiêm túc mà hắn cũng lo gay gáy nhỡ em hiểu lầm…
Tất cả con người hắn thuộc về em hết, hắn làm gì, hắn ở đâu hay hắn có
ngủ mê cũng chỉ ôm lấy bóng hình em, tưởng như một bộ đồ chơi xếp hình
có hàng tỷ mảnh ghép, thì hắn cũng vẫn ghép lại đúng khuôn hình em,
không thể nào sai vì em không thoát khỏi trí óc được. Hắn dằn vặt kinh
khủng!
Mấy tháng qua hắn đều phải sử dụng toàn bộ hệ thống thần kinh, kiểu như
nhấn chìm hình ảnh em vào két sắt và chìa khóa thì vất bỏ xuống biển
khơi, lao tâm khổ tứ nhập cuộc những thú vui giải trí, đắm mình trong
chuỗi ngày mông lung... Không thể tưởng nổi, có vui vẻ bên những nàng
kiều hay lách cách máy tính, các dây thần kinh của hắn phải lừa dối con
tim bằng cái giá rất đắt, chính là lúc này đây, hắn gục ngã mất rồi,
không còn tiếp tục đóng kịch được nữa,...
Bỏ rơi em, làm những điều mà trước đây vẫn hay làm - không có sự tồn tại của em, là dễ dàng? Hắn dặn lòng phải như thế, đúng là hắn đã không
nghĩ tới em trong suốt thời gian qua, cứ thế bẵng đi và vô tình nghĩ
mình làm được, những buổi sáng với đầu óc trống rỗng, những cử chỉ vuốt
ve người đàn bà khác mà không có cảm giác, hắn như một cái máy không
hơn. Những tín hiệu của năm giác quan không còn làm đúng trách nhiệm
nữa, thiếu em, hắn mất hết cả tình cảm. Vui? Buồn? Giận dữ? Hạnh Phúc?
Đau khổ? Có những lần hắn câu được cho Devils hơn năm chục tỉ đô mà
không thể ngượng cười, rồi khi con Frang sinh ra một đàn chó con mà hắn
không buồn quan tâm, đặt tên cho chó con... Thế ra cuộc đời trước kia
của hắn cũng như vầy, không có chỗ cho niềm vui, đơn giản tới nhàm chán, mỗi sáng đi làm và kết thúc một ngày với những người xa lạ, hắn đã hiểu tại sao mình độc ác đến thế... Có ai chỉ cho hắn biết cách sống thế nào đâu? Ngoài em! Một bàn tiệc thịnh soạn mà không có gia vị, nhạt nhẽo
chính là cuộc sống của hắn.
Việc Mes hay Wine bỏ đi không lí do, hai người đó đi đâu hay làm gì cũng đều làm hắn liên tưởng đến em. Hắn đã từng chấp nhận họ trong cuộc đời
em với tư cách hai người anh trai, nhưng sự thật đã rõ rồi, dù sao đi
nữa, dù tình cảm của cả ba vẫn y như thế, nhưng hắn không thể chịu được. Chỉ hắn mới có quyền được che chở cho em thôi!
Hắn cũng biết việc làm dại dột thời thơ ấu, hai quả bom ngày nào đã đánh mất gia đình em là một bức rào cản không bao giờ sụp đổ trên con đường
của em và hắn. Giống như tuyến đường dành cho người đi xe đạp và mô tô,
song song, đồng hành nhưng không cho phép được “lấn sân”, em không thể
tha thứ cho hắn dù tấm lòng em cao cả như một đứa trẻ sơ sinh... Là bế
tắc... nhưng nếu hắn mất em... hắn sẽ không còn được thở luồng không khí này nữa...
Ken co thắt, con tim muốn nổ tung, người hắn lạnh toát. Hắn lao vào tầng hầm và nốc vội vàng rượu- chí ít rượu sẽ giúp con người ta tạm thời
chìm lắng. Hắn không thể cầm cự được nữa, mỗi giây thiếu vắng em như bị
ném xuống dòng nước băng lạnh giá, cần rượu để đốt cháy bản thân. Ken