
tu ừng ực, rượu còn không kịp chảy vào cuống họng, những tiếng chan chát
mỗi khi hắn uống xong một chai và đánh rơi xuống sàn vang lên đều đặn.
Hắn quay cuồng, đôi chân đảo bước, chao đảo và ngã nhào xuống, những vệt máu bắt đầu chảy mà đâu hay mình đau...
Không như thế, dù men rượu ngấm vào cơ thể, mùi rượu nồng nàn say khướt
vẫn len lỏi được hình bóng người con gái ấy. Hắn nhớ quá đi thôi, một
con nhóc dám nổ súng vào hắn, rồi cười thánh thiện để đi vào cõi chết
khi cố gắng tự tử, cả khuôn mặt ngô ngố không hiểu chuyện, và lúc em ngủ say trong vòng tay hắn... Hắn chịu hết nổi rồi, làm ơn mang người con
gái đó về bên hắn đi... nếu được phải quỳ xuống van xin hắn cũng làm...
*
* *
Ken hốt hoảng ra khỏi nhà, đi còn không nổi nhưng vẫn cố gắng mò mẫm
từng bước, hắn đặt niềm tin ở đôi chân mình, hắn cần phải tìm được em!
- Sếp! Sếp bị chảy máu!- Mấy tên vệ sĩ vẫn chờ ngoài cổng, khi trông thấy Ken, họ kinh hoàng khi người hắn toàn máu.
- Để ta yên! Ta phải đi tìm người!- Ken vẫn nói dù giọng phát ra quá nhỏ. Hắn ước mình đủ minh mẫn để đi.
- Sếp bị làm sao vậy?- Ken chẳng còn sức lực khi chúng giữ chặt lấy
người và sơ cứu. Hắn bị trầy xước khá nhiều, một phần do cơ xương mỏi
mệt, hơn nữa lại vị mấy mảnh sành cắm thủng da thịt.
- Ta không còn thời gian đâu, cho ta đi đi!- Hắn cầu khiến người
khác, không ngờ có lúc cũng phải hạ mình vì mấy tên tứ chi phát triển
kia.
- Sếp yếu lắm!- Họ nhận định quả không sai, Ken không ngừng nôn ra
nước, chính là rượu, mặt mày tái nhợt, cơ thể nóng lạnh hòa trộn. Mùi
rượu nồng nặc ô nhiễm khiến hắn thở khó.
- Ta phải đi tìm Chris...!
- Vâng! Sếp cần nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ tìm kiếm người có tên là
“Chris”!- Trên quả đất này có biết bao nhiêu Chris, ở châu Á, Châu Âu,
Châu Mĩ, Châu Phi,... biết tìm thế nào khi chỉ biết mỗi cái tên nhưng
chúng trung thành với chủ.
- Không! Ta tự đi tìm!- Hắn vừa nói hết câu đã chìm nghỉm, một tên
vệ sĩ nhấn huyệt đạo làm Ken rơi vào trạng thái bất động. Chỉ khi nào
hắn bình thường mới ra ngoài được thôi, còn lúc này, có lẽ một con kiến
cũng không giết nổi!
Ken nằm trong giường bệnh, hắn mặc bộ đồ dành cho người ốm với những đường kẻ dọc màu sáng, trông hắn gầy đi
hẳn, khuôn mặt đứng tuổi vì râu ria mọc lên không cạo gọn. Đêm qua hắn
mê muội gọi tên người con gái đó đến khản cổ. Có những lúc hắn vẫn ngỡ
là Moon mà gào lên, rồi bình tĩnh hơn thổn thức gọi Chris, hắn đã từng
nói “Dù thế nào chăng nữa em vẫn là của ta!”, sự thật em có phải một
người nào khác đi chăng nữa thì Ken vẫn là của em! Hắn vừa tỉnh đã nằng
nặc đòi đi ra ngoài. Bác sĩ không cho phép vì sợ hắn đang ốm sẽ trúng
gió, nhưng nhìn hắn đau đớn thế kia họ cũng đành buông tha.
Thân tín số hai của hắn- F. đến kịp lúc, tên đó cầm theo một sấp ảnh, có lẽ sau khi nghe thấy từ “Moon” đã cất công tìm kiếm. Theo F. chỉ cần
tìm ra người con gái tên Moon rồi sẽ điều tra ra Chris, việc nhận diện
Moon không khó với tên này, vì F. từng được nhìn thấy mấy lần, tuy nhiên việc tìm kiếm rất mất công. Huy động hơn 500 điệp viên làm việc bí mật
mà không có chút tung tích nào, nỗ lực được đền đáp sau hơn hai mươi giờ kiếm tìm, rồi cũng mang về cho Sếp mấy bức hình giá trị. Sau khi Ken
cầm ảnh trên tay, hắn vò nát ngay lập tức, lúc này hắn không phân biệt
mấy tờ giấy đó là tim mình hay không, mà xé toạc nó ra,tan nát.
- Tôi sẽ lái xe!- F. lên tiếng, hiểu rằng Ken đang mất bình tĩnh.
Tên này bảo vệ Sếp đến mức mua chuộc tất tần tật những người có thông
tin về cô gái này, để không một ai ngoài Sếp biết được. Nghe đâu Mes và
tay sai của Sếp nhỏ đang ngấm ngầm tìm “cô em gái” ấy, nhưng F. đã đi
trước một bước.
- Không! Ta tự đi!- Ken đứng dậy, người chao đảo vì đã nằm mệt quá
lâu, hắn tra dép mà còn ngược đôi nhưng vẫn chứng minh mình đã bình
phục.
- Tôi biết lối đi tắt sẽ nhanh hơn!- F. đưa cho Ken trang phục và cả dao cạo, chu đáo đợi chờ Sếp từ ngoài cổng. Tất cả đều không muốn cô
gái ấy đến được với Sếp, nhưng riêng tên F. này lại suy nghĩ khác, Sếp
có thể làm việc đạt chất lượng gấp ba lần khi ở bên cô gái đó, F. đã để ý khá nhiều lần khi chốt lại. Vậy là hơn hẳn sức của Ruby rồi còn gì...!
Lạ thay Ken ngoan ngoãn nghe theo cấp dưới, hắn không nói gì thêm. Và chiếc xe lăn bánh trong một ngày trời thu có nắng.
*
* *Ken nóng lòng đến nỗi nếu chân mình chạy nhanh hơn con xe thì cũng sẵn sàng nhảy ra mà tới nơi. May thay F. đã điều tổ dẹp
đường trước đó nên chỉ mất chừng một tiếng đi xe là họ tới. Trong thời
gian đó, Ken không ngừng hỏi sắp đến nơi chưa, lúc thì hắn soi mình
trước gương lo lắng vì mình có khác trước, lo em không nhận ra mình mất. Hắn chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, kiểm tra trang phục, thêm nữa hắn mang
theo một chiếc khăn tay để trước ngực áo vest.
Xe dừng lại, F. nhìn Ken một hồi, hắn không biết là đã đến nơi chưa hay
không dám vào mà người ngồi thừ nín thở. Thoáng có chút lo sợ, ngộ nhỡ
em đuổi mình đi thì sao? Ken ậm ờ, hắn hoang mang, đôi chân run lại và
không thể bước ra khỏi xe... Em có còn nhớ đến hắn nữa không?
Rồi hắn