Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325573

Bình chọn: 9.5.00/10/557 lượt.

tiếp tục gắp những món ngon đặt vào bát của em. Mỗi

tội, Sếp cứ nhìn em mãi, làm em ngượng.

- Tại sao hồi đó lại cho đi chiếc bánh mì?- Ken dùng chất giọng trầm ấm.

- Dạ!- Moon ngừng lại, chưa hiểu ý Sếp.

- Cách đây 7 năm.

- ...- Moon vẫn chưa nhớ ra. Hắn dừng không hỏi nữa.

- Vì ông ấy bị đói!- Moon nghĩ một lúc rồi cũng nhớ lại.

- Cô cũng đói!- Hắn vẫn chưa thể thay cái từ “cô” bằng “em”.

- ... nhưng ông ấy... chắc là luôn đói.

- Ta không thích nghe lí do đó!- Ken đẩy người vào sâu hơn, chống tay tỳ lên mặt bàn.

- ... em nghĩ ông ấy sẽ cảm ơn!

- Nhưng ông ta đã không!- Ken khẳng định.

- Vâng!

- Còn cho ông ta cái áo?

- Ông ấy ...rét lắm- Moon cũng đang hồi tưởng lại cái đợt lạnh năm đó.

- Thừa nhiều thứ nhỉ?- Ken không còn dùng cái giọng nghiêm nghị ngày

nào, cả ngày hôm nay hắn sẽ chỉ nói nhẹ nhàng với em. Trong vô số ngăn

kéo nơi con tim, em liệu có để chừa một chút nào cho hắn, ý câu nói hắn

là vậy.

Hắn thấy tự ti quá. Vì sao ư? Vì chưa từng có người con gái nào tiếp xúc với hắn, được đối xử tử tế mà không xiêu lòng. Còn em, nói thế nào nhỉ, như thể con tim em miễn dịch trước con virus của hắn rồi, Ken thở dài,

nhưng phải tin vào sự kháng thuốc của Virus chứ.

- ... Vì em thấy ở mình có gì đó giống với ông ấy!- Đây mới thực sự là

câu trả lời. Em nhìn vào mắt Ken, hoàn toàn không hề nghĩ hắn là cấp

trên của mình nữa rồi. Những gì em đã nói, chính là lời muốn bộc bạch

bấy lâu nay. Em không quan tâm Sếp rồi sẽ nghĩ gì, nhưng em muốn ai đó

phải hiểu nỗi khổ mà em đã từng trải.

Ken rùng mình vì câu nói đó. Hắn thấy sợ chính bản thân. Em vừa đã nói

về cái điểm “giống”, giống nhau giữa hai con người, một lão điên rách

rưới bẩn thỉu và một bé con mồ côi. Thôi đúng rồi, em đã từng giống thứ

người vất đi đó, vì hắn bắt em phải như thế. Nếu như em không nói ra, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu. Ánh mắt em không còn sự trong sáng của

một đứa trẻ con nữa, sao giờ này hắn vẫn chưa thể nhận ra, đôi mắt đã mờ đục vì bao nhiêu nỗi đau chỉ mình em cam chịu. Hắn tưởng mỗi khi nhìn

vào đôi mắt ấy, là thấy sự ngây ngô và ngờ nghệch của một đứa bé hạ

đẳng, nhưng đâu phải, ở đó không có chỗ cho những thứ ấm áp huyền ảo như những đứa trẻ khác. Sự so sánh khiến hắn phải giật mình, từng này tuổi

rồi mà đôi mắt hắn chưa từng trải bằng đôi mắt em khi mới vài tuổi đầu.

Em đau lắm phải không, cái lần ấy, và biết bao nhiêu những lần đau khác

nữa, hắn đã hạ nhục em để đổi lấy sự thỏa mãn cho riêng mình. Tưởng

chừng vì em sợ hắn, khiếp sợ trước những thứ mà hắn đã gây ra, mà thu

mình vào một góc, nhưng phải đâu, em làm vậy chỉ vì chấp nhận làm đồ

chơi rẻ rúng cho hắn, em không làm thì sẽ có một đứa trẻ khác phải chịu, nên em đành cắn răng cho qua ngày.

Thế thì sao mà hắn đi vào tim em được chứ? Ken cười chua xót, hắn tránh

ánh mắt của em, không đủ tiêu chuẩn để bắt gặp ánh mắt thiên thần ấy.

- “TỪ GIỜ, ANH HỨA SẼ CHỈ LÀM EM CƯỜI THÔI!”- Thậm chí cái quyền phát

ngôn ra câu nói này cũng không thể. Tòa án trong lương tâm hắn chưa cho

phép đủ quyền lực để thoát ra được những từ ngữ ấy. Sợ, sợ sẽ thất hứa.

Ken không dùng bữa, và em cũng không dùng gì thêm cả. Em vẫn nhìn hắn

còn hắn chỉ cúi mặt, ngược lại hoàn toàn rồi. Sau đó hắn thanh toán và

cả hai cùng bước ra. Có những câu nói làm người khác trở nên tội lỗi,

nhưng cũng phải nói, để họ hiểu mà đừng làm thế nữa.

Để thay đổi tâm

trạng, Ken đưa em tới lễ hội hoa, một lễ hội thường niên được tổ chức

hai năm một lần ở ngoại ô thành phố. Mong rằng khi nhìn thấy những đóa

hoa sẽ khiến em hạnh phúc và có thêm những niềm tin ở ngày mai. Xuống

xe, Ken không để tay mình ôm em, chỉ sóng bước cùng.

Tháng năm là mùa của hoa phượng, từng chùm phượng vĩ đỏ thắm ẩn hiện

giữa những tán lá xanh mơn mởn mang đến một sức sống diệu kì. Phượng là

loại cây trồng lâu năm, bám rễ sâu vào lòng đất, thân cây to có vỏ màu

nâu xỉn, lốm đốm bạc, xù xì và mang nhiều vết nứt ngang. Cành cây vươn

cao có thẻ chạm tới những nhà ba tầng, mỗi khi gió vi vu thổi là cánh

phượng rơi la đà xuống sân. Người ta đặt tên phượng bởi lá phượng giống

như lá me, mỏng và mọc song song hai bên cuống trông xa như đuôi con

chim phượng. Moon đi chầm chậm qua từng cây phượng vĩ, em thích ẩn mình

dưới bóng râm mát rượi, tĩnh lặng trong giây phút này. Xa xa, người ta

thường thức những khóm hoa phong lan, cẩm tú cầu hay trà mi,... ở đó

đông đúc lắm, nhưng em thích ở đây hơn. Những thú hoa xa xỉ không hợp

với em, em chỉ thích những loài cây cổ, vô tình mọc ven đường, rồi lớn

lên theo năm tháng mưa gió dãi dầu, đem đến cảm giác yên bình cho mỗi

con người đứng dưới. Moon đưa tay lên và đỡ lấy một cánh phượng, khuôn

mặt em mang một nỗi buồn man mác. Cánh hoa phượng nhỏ bé rơi chạm tới

tay em, mềm mại, rồi em rụt tay ngay lại, khóe mắt đã cay cay. Ken nhìn

em không nói gì, phần nào hiểu được tam trạng em lúc này.

Cánh hoa phượng màu đỏ, rơi theo làn gió cuốn những giọt lệ vô tình của

em. Phượng rơi cũng chính là thời khắc chia tay, một cái cảm giác hụt

hẫng khi phải xa những ng


Pair of Vintage Old School Fru