
m mệt lắm rồi, em không còn thế ngượng dậy được
nữa.
- Moon! Cậu làm sao vậy?- Luci chạy tới chỗ Moon. Cô nhìn thấy hai bên
đầu gối của chiếc quần Moon mặc đã rách và lấm thấm máu tươi.
Không thấy bạn trả lời, nhưng Luci không ngại ngần đi mua bông băng và cồn sát trùng để trị thương cho em.
- Cậu ngồi lên đây để mình băng cho- Luci cũng có một núm đồng tiền
giống Moon. Cô cười rất duyên và đỡ bạn ngồi lên bồn cây. Moon đâu còn
sức lực nên chỉ thả lỏng người làm theo. Ai có thể cho em một liều thuốc lúc này?
- ...- Sau khi băng bó xong, Luci chỉ ngồi cạnh Moon, rất lâu mà không
nói thêm câu gì, cũng không lau nước mắt cho bạn, vì cô biết càng làm tế thì Moon sẽ càng khóc thảm hơn.
- Khóc vì chuyện gia đình à?- Luci suy nghĩ kĩ trước khi lên tiếng, dù
sao cô cần phải giữ khoảng cách với người nghi vấn là làm việc cho
Devils này.
- ... - Moon không nói gì, lấy tay gạt nước mắt.
- Mình là trẻ mồ côi!- Luci tâm sự luôn- Cho tới tận bay giờ, mình còn không biết một chút gì về gia đình mình!
- Cậu có một gia đình đó thôi- Moon nghiêng người sang bên, em nhận thấy đây chính là chỗ cây phượng vĩ mà Sếp đã dẫn em tới.
- Không! Sao có thể coi những người không chung huyết thống là gia đình
được chứ, họ, những người mà mình coi là anh trai đó, đúng là có tốt
thật, nhưng hẳn nếu là ruột thịt vẫn sẽ là tốt hơn- Luci đáp lại ánh
mắt Moon, cả hai đều mang một gánh nặng về mặt tình cảm không thể lấp
đầy.
- ...- Moon đâu có biết nói gì hơn.
- Nhìn vào cái túi cậu đang cầm, mình có thể đoán...
- Thôi! Không nói chuyện ấy nữa, cảm ơn cậu Luci à, đã giúp mình băng
vết thương.- Moon chuyển hướng, tự nhiên Moon nhìn thấy mẹ ở con người
Luci.
- ... Yun... -Luci cân nhắc khi nhắc tới cái tên này, cô cũng đang lo cho người thân dù không chung dòng máu.
- Yun vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi mình không gặp cậu ấy, giờ tự nhiên muốn gặp quá!- Moon nghĩ tới một người để tâm sự.
- Không!- Lẽ nào Moon không tham gia vào vụ lừa đảo đó, Luci không thấy
tội ác chất chứa trong đôi mắt kia- Devils đã bắt cậu ấy đi!- Cô đánh
liều.
- Devils? Họ đã bắt Yun?- Moon ngạc nhiên vì sự thật ấy, lòng trào dâng một lỗi lo âu, hẳn lũ nguồi ác độc ấy sẽ không để cậu yên thân.
- Moon à- Luci vội bắt tay Moon và nắm chặt- Mình tin cậu không phải là người xấu, làm ơn, hãy ...- Nhưng Luci lại sợ nguy hiểm cho Moon.
- Mình...- Moon không trả lời.
Em đã thề là sẽ không đi theo con đường của mẹ rồi mà, em không thể làm gián điệp và không thể phản bội Devils.
Sợi dây truyền vẫn lóng lánh ánh sáng, Moon chạm tay và đắn đo... Em dám làm thế khi mà có một người đặt hoàn toàn niềm tin nơi em được chăng?
Chia tay Luci, Moon trở về Devils. Ngay cả việc đi lại
đối với em cũng còn khó huống chi là giải cứu cho một người nào đó. Tiền Taxi phải nhờ Luci giả hộ, em quyết định dừng lại để đi bộ tiếp. Sự lựa chọn, việc lờ đi Yun đang bị giam cầm, hay là sẽ giúp cậu giải thoát,
chưa bao giờ em thấy dễ trả lời đến thế. Yun là người đầu tiên mang tới
nụ cười cho em, giống như một chiếc ô che nắng cho người bộ hành giữa
cái sa mạc khô khan, hay một tia nắng ấm áp hiếm hoi xuyên qua những đám mây đen mịt mù, em cần có một điểm tựa. Vì có cậu ở bên em, em không
còn lạc lõng giữa thế giới muôn màu, vì được ẩn dưới bờ vai cậu, em
không còn sự lo âu, vì được lắng nghe mỗi khi cất tiếng hát, em đã chỉ
nhận từ cậu, còn đã bao giờ giúp cậu lại gì đâu,... đây chẳng phải là cơ hội để cám ơn con người vẽ lên sắc màu cho em...
Nhưng em nhỏ bé giữa cả tập đoàn Devils này, em có thể biết cậu ở đâu mà tìm, và kể cả biết cũng đâu thể trả lại tự do cho người con trai ấy. Em chỉ là một đứa con của một gián điệp mà đã bị hành hạ đến nỗi không thở nổi, thì Yun- một “binh lính” chống lại Devils còn phải chịu những cực
hình thế nào nữa, em thương cậu lắm. Chẳng phải hoàn cảnh giờ đây của em và cậu giống nhau, đều gói gọn trong hai chữ “cô độc”...
Hay là nhờ Wine, dù sao thì Wine nói là có vị trí tương đối cao ở
Devils! Rồi em chợt rùng mình. Người anh thứ hai của em đó, rất tốt với
em, nếu anh đồng ý giúp thì chẳng phải anh tiếp tay phản - động. Wine và Mes, em quên mất một điều là hai ngươi đều làm việc cho Devils, trung
thành tuyệt đối, em đã quên mất lời hứa mình phải là nhân viên của
Devils, thì dù chỉ là suy nghĩ thôi thì em đã trở thành một kẻ tội đồ,
em không thể phản bội, em không muốn hay vì em quá sợ, sợ phải lặp lại
một vòng đời đớn đau...
Chiếc dây trên ngực em sáng lấp lánh, một màu sáng tinh khiết và thánh
thiện, giống như suy nghĩ em đây, em muốn giúp Yun lắm, em muốn vượt qua cái rào cản giữa hai con người vốn xuất thân từ hai tổ chức đối lập
nhau. Em muốn thế bởi em muốn cha hiểu cho mẹ, dù em chưa hề biết gì về
mẹ, em muốn cha cho em một cơ hội, đấy, thế nếu em cứu Yun thì làm sao
còn được nữa. Đứng trước hai con đường một màu trắng và một màu đen em
hẳn sẽ chọn màu trắng, nhưng em đâu phân biệt được con đường nào màu
trắng. Em khó nghĩ quá!
- Bíp!- Chiếc xe đổ còi, và dừng lại đúng chỗ em đứng. Ken đã nhận
ra vết thương ở ch