Người Bình Xuyên

Người Bình Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325744

Bình chọn: 7.5.00/10/574 lượt.

i Vĩnh lắc đầu:

- Không phải làm dấu đâu! Nó đánh kiếng đó, Ba Tần sở trường về môn này...

Cờ bạc mà con mắt không lang, hai tay không lẹ thì kể như đem thịt nạp cho chằn. Thôi bỏ qua đi bồ!

- Bỏ qua sao được! Đồng tiền mồ hôi nước mắt mà!... Thằng Tần phải trả bằng máu!

Hai Vĩnh nhìn Bảy Rô trân trân:

- Thiệt chơi? Ba Tần giỏi võ, từng thượng đài, lại khỏe hơn bồ!

Bảy Rô vỗ ngực:

- Thằng Rô này nói là làm! Nó giỏi võ, đánh không nổi thì chém được không?

- Đừng nóng chú Bảy!- Hai Vĩnh khẽ vỗ vai bạn. Nhưng Bảy Rô hất tay Hai Vĩnh ra:

- Chém nó rồi vô Khám Lớn chờ lãnh án chung thân cũng mát dạ!

Hai Vĩnh ngỡ Bảy Rô cháy túi đâm khùng, ngủ một đêm thế nào anh ta cũng sáng suốt hơn nên không nói gì thêm.

Cả hai về đến Rạch Đỉa thì đã quá nửa đêm.

° ° °

Sáng sớm, Bảy Rô đã chờ sẵn tại cầu Rạch Đỉa. Anh

biết Ba Tần sáng nào cũng đón xe ngựa ra bến đò uống cà phê. Anh thủ con dao nhỏ- loại dao con chó rất bén, lưỡi dài sáu phân, xếp vô mở ra dễ

dàng nhanh chóng. Anh đi đi lại lại, ruột nóng như lửa đốt. Một lúc lâu

Ba Tân xuất hiện. Thấy Bảy Rô, Ba Tần ngạc nhiên:

- Bữa nay không đánh xe sao anh Bảy?

Bảy Rô hầm hầm:

- Tiền tao mày đánh lận vét hết, tao đâu còn tinh thần đánh xe...

Ba Tần cười vui vẻ:

- Nói gì lạ vậy anh Bảy? Tôi đánh lận hồi nào? Đâu phải một mình tôi với anh? Sòng bạc cả chục người...

Bảy Rô nạt ngang:

- Tao biết mày đánh lận! Mày phải trả lại tao...

Ba Tần cười lớn:

- Làm gì có chuyện ăn rồi trả lại! Anh chơi bời cũng đã lâu, sao không biết luật giang hồ?

- Mày nhất định không trả hả? Ừ một tiếng nghe coi?

Ba Tần vừa ừ một tiếng, Bảy Rô mở con dao cái "rẹt", lao tới

như ánh chớp. Ba Tần lách ngang nhưng con dao đã đâm lút cán vào giữa

ngực. Hắn chỉ kịp rú lên hai tiếng "chết tôi" rồi gục xuống. Bảy Rô rút

dao ra, máu ngập tới cán. Từ vết thương, máu bắn ra ướt áo pyjama màu

hột gà. Nhìn Ba Tần lăn lộn dưới đất, Bảy Rô điếng hồn. Cơn giận tan

biến từ bao giờ, nhường lại cho nỗi lo sợ: lẽ ra mình chỉ nên để thẹo nó thôi. Bây giờ lỡ tay như thế này, Ba Tần mà chết thì mình cũng lãnh án

chung thân khổ sai! Làm sao đây? Chỉ còn nước "dĩ đào vi thượng". Miệng

nói chân chạy. Thì giờ cấp bách, Bảy Rô không kịp về nhà cho vợ hay. Anh chạy như bị cọp rượt sau lưng. Tiếng người la ó phía sau càng khiến anh phi nhanh. Chừng hai chân đã mỏi, Bảy Rô vẫn tiếp tục rảo bước. Dần dần đầu óc anh tỉnh táo lại. Anh thấy rõ cuộc đời mình "quẹo cua thật gắt". Đang là một người tự do, anh trở thành một kẻ sống ngoài vòng pháp

luật. "Nay mai, khi làng lính được trát truy nã tên Nguyễn Văn Rô, tự

Bảy Rô, nghề đánh xe thổ mộ, ngụ tại ấp Rạch Đỉa về tội cố sát tên Lê

Văn Tần, tự Ba Tần, mình sẽ trốn chui trốn nhủi nơi nào đây? Có nên đến

nhà làng nạp mình lãnh án hay tìm vào Hố Bần làm lục lâm thảo khấu?". Ra tới bến đò, Bảy Rô lưỡng lự một lúc rồi rẽ trái, đi cặp bờ Kinh Tẻ

hướng về phía cầu Rạch Ong. Anh có một người quen ở xóm khuân vác sát

nách hãng đóng tàu của Nhật, hãng Nichinăn, Bảy Rô tính tạm tá túc nơi

đây nghe ngóng tình hình.

Người quen của Bảy Rô tên Chơn, nghèo nhất vùng, nhưng cũng là tay ngang bướng nhất vùng. Thuế thân mỗi năm bốn đồng rưỡi, nếu quyết

tâm thì Chơn cũng có thể đóng như mọi người. Anh chỉ cần nhịn ăn mười

ngày công là có đủ năm đồng. Nhưng Chơn nghĩ rằng đóng thuế thân là nhục vị "ta là con người, không là con trâu, còn bò mà phải đóng thuế cho

Tây". Thế nên quanh năm suốt tháng, anh không có một tờ giấy lận lưng,

chỉ loanh quanh trong vùng chớ không dám léo hánh đi xa. Ai mướn gì làm

nấy, túng quá mượn xuồng bà con vô Hố Bần xắn đất đem bán cho nhà giàu

lấp hào hố, xây nền nhà. Thời ấy đạo quân nghèo rớt mồng tơi "gặm đất

cục mà sống đời" cũng khá đông. Không bao lâu vùng Kinh Cây Khô trở

thành nê địa, đất lùi tới đâu, nước tràn tới đó; bần, mắm thi nhau mọc

rậm rịt; do đó mà có tên Hố Bần. Nhờ địa thế hiểm trở, làng lính ít khi

lui tới, Hố Bần trở nên giang sơn của những kẻ sống ngoài vòng pháp

luật.

Đến tá túc với thằng Chơn, Bảy Rô biết sớm muộn gì mình cũng

đi vào con đường cùng, nhưng giữa Hố Bần và Khám Lớn, anh biết phải chọn nơi nào.

--------------------------------

1Pôlitique (tiếng Pháp) chính trị Hai ngày sau, lịnh truy nã Bảy Rô về đến xã Tân Quy.

Đâu đâu thiên hạ cũng bàn tán xôn xao. Tại các quán nước, người ta lo

ngại cho Bảy Rô không biết đang nương náu nơi đâu. Không ai ngờ Bảy Rô

tá túc nơi nhà thằng Chơn, ở sát cầu Rạch Ong.

Sáng sớm thằng Chơn ngồi uống cà phê tại quán Tư Lung thấy

lính làng kéo tới, biết không xong, bèn rút êm, phóng nhanh về báo tin

dữ. Lập tức kế hoạch rút lui qua Hố Bần được tiến hành. Bảy Rô giả làm

bà giàu đau nặng, trùm mền quấn chiếu nằm xuồng cho thằng Chơn bơi qua

sông hốt thuốc. Qua tới giữa sông là kể như thoát nạn. Rạch Ong lớn là

ranh giới thiên nhiên giữa hai tỉnh Gia Định và Chợ Lớn. Kẻ gian từ bên

này chạy qua bên kia thì làng lính cũng đành đứng bên bờ rạch mà hút

gió.

Chưa tàn điếu thuốc, xuồng đã tới Hố Bần. Bảy Rô tốc mền cuốn

chiếu


Old school Swatch Watches