Người Bình Xuyên

Người Bình Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325712

Bình chọn: 9.00/10/571 lượt.

ng cố nội mày đây chớ ai mà ngó châm bẩm vậy?

Chủ tiệm riu ríu mở cửa. Tức thì cả bọn nhào vô như nước vỡ bờ.

- Chìa khóa tủ tiền đâu?

Chủ tiệm thét lên khiến cả nhà giật mình nhốn nháo. Lập tức

Ban Đầu Hình và thằng Chơn lùa tất cả vô góc, chủ tiệm chụp cây "song

hồng" xốc tới làm dữ. Mười Nhỏ nổi nòng chĩa súng toan bóp cò. Bảy Rô đỡ nóng súng lên:

- Khoan! Đừng bắn! Để nó cho tao! Chừng nào tao đánh nó không ngã thì bắn cũng không muộn.

Bảy Rô nhảy tới chụp cây song hồng. Hai bên đánh tay đôi. Chủ

tiệm cũng có chút võ nghệ nhưng không đánh lại Bảy Rô. Một cú đá trúng

ngay ngực hất tung nạn nhân té nhào vô vách, Bảy Rô bước tới móc xâu

chìa khóa trong túi tài gia. Chỉ trong nháy mắt, tất cả tiền bạc trong

tủ sắt chạy vào túi áo Bảy Rô.

- Buồm!- Mười Nhỏ ra lệnh. Tất cả rút êm ra bờ sông. Trên đường về hắn gật gù khoái chí:

- Anh Bảy làm ăn coi được quá! Hồi nãy anh không can, tôi bắn một phát là hỏng việc lớn. Anh Bảy đúng là dân giang hồ hảo hớn.

Nhưng Bảy Rô ngồi lặng thinh. Qua những phút sôi nổi, lòng anh thấy ray rứt vô cùng. "Tự nhiên mình nhảy vô đánh người ta chết giấc,

rồi vơ vét hết tiền bạc người ta. Tội này còn đáng giết hơn vụ thằng Tần đánh lận mình". Suốt đường về, Bảy Rô chỉ lo tên Tiều tỉnh lại, thấy sự nghiệp mồ hôi nước mắt mình bị vơ vét sạch sẽ phẫu uất mà chết luôn.

° ° °

Đêm sau, Mười Nhỏ quyết định đánh lớn. Mục tiêu là

một dọc ghe thương hồ đậu gần cầu Rạch Bàng. Vẫn bổn cũ soạn lại, nhưng

lần này cả bọn vững bụng hơn nhờ có "Lỗ Đạt" mới nhập bọn. Cái biệt hiệu Lỗ Đạt này, chính Bảy Rô tự gán cho mình. Sau chuyến ăn hàng tiệm chạp

phô người Tiều, Bảy Rô thường lắc đầu thở dài: "Đọc Thủy Hử mình thương

Lỗ Đạt lỡ giết chủ tiệm phải bỏ trốn, không ngờ định mạng lại run rủi

đến Lương Sơn Bạc. Bây giờ đây, mình cũng chính là một Lỗ Đạt đời

nay"... Ba Đầu Hình tình cờ nghe được, cứ gọi Bảy Rô là "Lỗ Đạt".

Chiếc ghe thứ nhất là ghe bầu chở nước mắm Phan Thiết. Vừa

thấy tam bả chở đầy mặt rằn võ trang súng ống, trên ghe la làng chói lói "ăn cướp, bớ người ta!". Đám thanh niên trên ghe lập tức ném đá cục như mưa xuống tam bản. Mười Nhỏ bị trúng đá đổ quạu, nổ một phát súng vào

ghe bầu. Cả bọn chống sào nhảy lên ghe, đụng ai đánh nấy, bạn chủ gì

cũng bị đá văng xuống sông ráo. Chừng làm chủ tình hình thì trên ghe

trống trơn. Bây giờ mới biết mình ngu, chủ ghe trốn mất rồi, lấy ai mà

giật "hầu bao"?

Đánh chiếc ghe thứ hai. Chủ ghe đi chơi, chỉ còn bạn đang lật

nóp ngủ trên mui. Một ông già chậm chạp chui ra. Thằng Chó hăng tiết đá

một cú khiến ông lăn quay kêu trời như bọng. Bảy Rô bất bình đạp thằng

Chó té văng xuống sông.

Nó cà hụp cà hụp đeo be ghe leo lên:

- Sao nhè tôi mà đá hả anh Bảy? Không biết lội thì tôi chết rồi!

Bảy Rô lạnh lùng:

- Chết bỏ! Những thằng tàn nhẫn như mày chết là vừa!

Đánh chiếc thứ ba. Đây là ghe hột vịt. Vừa thấy Bảy Rô nhảy

lên ghe, ông chủ run rẩy như đớ lưỡi: "ông- cướp". Chưa đợi tra khảo,

ông ta dâng trọn cọc tiền mới vừa bán ghe hột vịt cho chủ vựa. Bảy Rô

chớp tiền nhảy xuống tam bản. Đi chưa được mấy sào thì nghe ông chủ ghe

kêu gào thảm thiết. Mười Nhỏ hét:

- Quay trở lại! Tao giết thằng cha già này mới được! Nó dám cả gan chửi mắng ông cố nội thì nó phải chết!

Bảy Rô bước nhanh tới trước mũi tam bản:

- Để tao trị thằng già này cho!- Anh chống sào nhảy lên ghe,

ngắt đôi cọc tiền vừa cướp được, dúi một nửa vào ngực ông già đồng thời

dậm chân lên ván ghe đánh "rầm" một tiếng, hét to lên:

- Giỏi la hả? Đánh cho mày chết để mày hết la?

Xong anh nhảy xuống tam bản giục thằng Chơn chèo đi. Trên

đường về, anh thấy vui vui trong lòng. Đâu đó, trong sâu thẳm hồi ức,

anh nghe vang vọng lời dạy của ông già anh, lúc còn sống. "Nhơn phi

nghĩa bất giao, vật phi nghĩa bất thủ". Anh tính sẽ không nhận tiền chia phần trong hai vụ ăn hàng và sẽ nói thật khéo để Mười Nhỏ vui lòng cho

anh giải nghệ. Nhưng định mệnh đã an bài mọi việc.

° ° °

Sáng hôm sau, khi đang chia tiền trong nhà thằng Chơn, bỗng thằng Chó chạy vụt vào báo động: "Lính tới!".

Thế là mạnh ai nấy chạy. Ba Đầu Hình, Chơn, Chó tông ngã sau

phóng xuống sông lội sang bên kia bờ Chánh Hưng. Mười Nhỏ nhét bạc vô

túi, xách khẩu hai nòng toan chạy, nhưng không kịp. Cửa trước cửa sau

đều có lính:

- Mười Nhỏ! Bỏ súng xuống!

Chưa dứt lời, súng đã nổ. Mười Nhỏ bắn gục tên lính vừa ra

lệnh. Tức thì súng nổ như mưa. Mười Nhỏ bị thương đổ máu nhưng vẫn xách

súng chạy xuống mé sông. Cả bọn đuổi theo, la hét vang rền, náo động cả

vùng.

Bảy Rô vẫn ngồi bất động. Anh rất tỉnh: "Mình đang muốn giải

nghệ. Đây là dịp may. Ngồi tù Khám Lớn có lẽ hay hơn đi ăn cướp". Và anh ngoan ngoãn đưa hai tay lên cho lính còng.

Vài giờ sau, khi bị áp giải về nhà làng Tân Quy, Bảy Rô được

biết Mười Nhỏ may mắn chạy thoát. Hai anh em Chơn, Chó cũng bình yên vô

sự, có lẽ giờ này đang cùng chánh đảng về tới Hố Bần. Riêng Ba Đầu Hình

thì bị tóm trong khi đang lặn ngụp trên sông Rạch Ong. Hắn cũng được đưa về nhà làng Tân Quy để sau đó lên xe cây về Khám


XtGem Forum catalog