
tiền tham ô?”. Ba từ cuối cùng thốt ra hơi khó nhọc, Vệ Tử cảm thấy
ông ta dường như có phần xấu hổ.
Ngụy Hoa Tịnh rất kiên nhẫn đợi ông ta nói xong, nhẹ nhàng
nói một câu suýt nữa làm cho ông Hình phải nhảy cẫng lên: “Nếu như tôi đồng ý
trả toàn bộ số tiền tôi đã thắng cho ông thì sao?”.
Đêm nay, đối với ông Hình nhất định là một đêm mất ngủ, Ngụy
Hoa Tịnh sau khi nói xong câu nói đó không ở lại nữa, hắn dẫn Vệ Tử rời khỏi
căn phòng của ông ta.
Hai người mặc dù ở cùng trong một khách sạn với ông Hình,
song lại không cùng tầng lầu. Đợi Ngụy Hoa Tịnh đưa Vệ Tử đến cửa phòng của cô,
mở cửa phòng cho cô xong rồi định quay người bỏ đi thì đột nhiên bị gọi giật
lại.
“Ừm, vào trong ngồi một lúc đã”, Vệ Tử nói bằng vẻ chân
thành.
Trong lòng Ngụy Hoa Tịnh như muốn nhảy lên, hắn quay đầu lại
nhìn Vệ Tử, đuôi lông mày nhướn lên: “Em chắc chứ?”.
Vệ Tử đáp bằng vẻ mặt thản nhiên: “À, vâng, lúc này em chưa
muốn ngủ chút nào, còn anh? À, đúng rồi, hôm nay anh đã bận nhiều việc như thế
chắc mệt rồi, nếu không anh về phòng nghỉ đi”. Dù sao tương lai còn dài, sự
hiếu kỳ của mình trước sau gì cũng được thỏa mãn.
Vệ Tử quay người định đóng cửa, thì bị một cánh tay thon dài
ngăn lại, chủ nhân của cánh tay đó cũng bước theo vào trong phòng: “Anh cũng
thế, không muốn ngủ chút nào”.
Chỗ này không hổ danh là khách sạn sang trọng hàng đầu thế
giới, đồ đạc ở trong phòng được bài trí rất độc đáo. Sàn nhà là mặt tiền nhẵn
bóng màu cà phê, trên sàn nhà trước cửa sổ đặt một tấm trải thảm sàn vô cùng
trang nhã, tấm thảm có rất nhiều hoa văn, hai bên tấm thảm là bộ ghế sô pha màu
đỏ, mọi thứ đều có màu cà phê đậm, trên bức tường màu cà phê nhạt treo một bức
tranh kiệt tác - dù rằng chưa chắc đã là bản thật.
Trên tủ và bàn uống trà trong phòng đều đặt lọ hoa, hoa uất
kim hương màu vàng và màu đỏ thanh nhã điểm tô các góc của gian phòng.
Bộ ghế sô pha màu đỏ, đèn bàn màu đen, rèm cửa màu cà phê,
bức tranh lờ mờ và những bông hoa tươi đẹp đã tạo ra một bầu không khí vô cùng
sống động cho gian phòng.
Trong cảnh tượng sống động như thế, khách có thể ngủ được
mới là lạ! Vệ Tử thầm nghĩ, có lẽ gian phòng này vốn không phải để cho khách
ngủ yên? Ý nghĩ đó vụt lóe lên ở trong đầu, mặt Vệ Tử nhanh chóng ửng đỏ - trời
ạ, cô làm sao lại trở nên không trong sáng như thế này!
Trong lòng đã có ý xấu, lại nhìn Ngụy Hoa Tịnh ở trước mặt, không hiểu sao càng nhìn càng thấy đen tối. Lúc này, Ngụy Hoa Tịnh tiện tay cởi áo khoác ném trên ghế sô pha, một chiếc khuy áo sơ mi cũng được cởi bớt, vẻ mệt mỏi khiến khuôn mặt hắn trở nên lười biếng, ánh mắt cũng không còn sắc bén, mà là say đắm và... rất quyến rũ, gợi cảm. Hắn từ từ đi đến bên cạnh tủ rượu, khom lưng kiểm tra các loại rượu, đập vào tầm mắt Vệ Tử là cặp mông chắc nịch và hai chân thon dài thẳng tắp.
“Thôi, muộn rồi, hay anh quay về đi nghỉ đi!” Vệ Tử bắt đầu lớn tiếng đuổi khách, thái độ rất kiên quyết.
Ngụy Hoa Tịnh ngược lại không thèm quan tâm, tự ý chọn lấy một chai rượu nho đỏ trong số mười mấy loại rượu khác nhau, tìm thấy dụng cụ bắt đầu mở nút chai, tự ý lấy xuống một cái ly đế cao mỏng manh từ trên giá treo, chậm rãi rót rượu vào ly, đưa cho Vệ Tử: “Hãy thả lỏng một chút, cho em nửa tiếng để đưa ra câu hỏi, sau đó, anh phải đi”.
Vệ Tử ngơ ngác, Ngụy Hoa Tịnh nói “Anh phải đi”, chứ không nói “Chúng ta”.
“Thế còn em?” Vệ Tử không hề ý thức được rằng, câu hỏi đó của cô đưa ra khẩn thiết và đầy vẻ tủi thân thế nào, chẳng khác gì người phụ nữ hay oán giận sợ bị bỏ rơi.
“Đương nhiên là em ngủ lại trong phòng, hay em muốn đến phòng anh?” Ngụy Hoa Tịnh nói với vẻ nghi hoặc nghiêm túc.
Vệ Tử tức đến mức lỗ mũi dường như cũng bốc khói, cô tức giận dốc cạn ly rượu trong tay, chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, khiến cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
“Anh hãy nói cho em biết, dạo này rốt cuộc anh đang bận việc gì? Ông Hình kia là người như thế nào? Chính xác anh đã thắng ông ta mấy triệu? Có đúng là định trả cho ông ta không? Còn nữa, tất cả những thứ này - có phải có liên quan đến em?” Được rồi, cứ cho cô tự nhận mình là kẻ nhiều chuyện, thì cô cũng phải hỏi rõ sự việc, mấy triệu đô la, nếu đúng là thật, thì cô không biết làm thế nào để trả được món nợ này?!
Thấy Ngụy Hoa Tịnh chỉ im lặng nhìn cô không trả lời, Vệ Tử có chút lo lắng, cô tiến lên một bước giục: “Anh mau trả lời em đi, chủ nhiệm Cát nói có người vì em mà phải trả một cái giá rất lớn, em biết người đó là anh, lúc này em chỉ muốn biết, cái giá kia rốt cuộc là cái gì? Còn nữa... ôi...”.
Vệ Tử chưa bao giờ có cảm giác như thế, trời đất quay cuồng có lẽ cũng chỉ như thế này, khi đôi môi của Ngụy Hoa Tịnh phủ xuống, đầu óc cô như ở trạng thái chân không.
Nụ hôn này lúc bắt đầu nhẹ nhàng, lướt qua môi cô như lông vũ, khi cô mở miệng định kêu thì đột nhiên nó mạnh dần, sau đó bám riết lấy bờ môi cô, lặp đi lặp lại nhiều lần, không tiến công, song cũng không có ý chùn bước.
Khi Vệ Tử cảm thấy hơi thiếu ôxy, vùng vẫy muốn thở thì trước mắt đột nhiên sáng lên, người ở trước mặt buông cô ra, tạo thàn