
đáng
kinh ngạc.
Trong mắt Nhiệm Nam Hoa rõ ràng có ngấn nước, song ánh mắt
lại cực kỳ phức tạp, thấy Vệ Tử ngẩng đầu, anh ta lập tức thay đổi nét mặt, yết
hầu lên xuống ở cổ, anh ta lên tiếng nói: “Được rồi, cô bình an vô sự là tốt
rồi”.
“Đúng rồi, sau đó tôi đã gặp mẹ cô.” Giọng điệu của Nhiệm
Nam Hoa trở lại bình thường, ba người đi đến ngồi xuống ghế sô pha, Lý Bối Bối
rót đồ uống cho ba người.
“Mẹ tôi làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này người lo lắng
lại là Vệ Tử, cô đột nhiên đứng phắt dậy, suýt nữa làm đổ cốc cà phê trong tay
Lý Bối Bối. Hơn một tháng trước cô và mẹ nói chuyện điện thoại với nhau được
một lần, bà nói bà đã đến miền Tây, nơi đó nghèo đói và lạc hậu, thông tin liên
lạc không thuận tiện, bà bảo cô không phải lo lắng, có cơ hội sẽ điện thoại
ngay cho cô. Sau đó, cô bắt đầu những ngày phiêu bạt cùng Ngụy Hoa Tịnh, còn mẹ
cô quả thật không liên lạc được.
Nhiệm Nam Hoa nhìn Vệ Tử, chậm rãi nói: “Bác ấy trông vẫn
khỏe mạnh, song không nói với tôi cô ở nơi nào”.
Vệ Tử nghi ngờ hỏi, giọng gấp gáp: “Sau đó thì thế nào? Anh
không gây khó dễ cho mẹ tôi đấy chứ!”. Theo tính cách ngang ngạnh của Nhiệm Nam
Hoa, cô thực sự lo lắng anh ta sẽ làm việc gì đó mất lý trí.
Một chút buồn thoáng hiện lên trong ánh mắt, Nhiệm Nam Hoa
nói với giọng lạnh lùng: “Tôi có thể gây khó dễ gì cho bà ấy? Vệ Tử, trong suy
nghĩ của cô, tôi thực sự ngang ngược bất chấp phải trái, không có cái gì đúng
vậy sao?”.
Vệ Tử mở miệng, làm một động tác nuốt chứ không nói gì,
trong lòng nghĩ anh ta chẳng phải là con người như vậy sao? Thế nhưng thứ nhất
cô cảm thấy mắc nợ anh ta, thứ hai bộ dạng của anh ta lần này xem ra đau lòng
thực sự, hơn nữa nghe Nhiệm Nam Hoa nói như thế nghĩa là anh ta chưa xúc phạm
đến mẹ cô, Vệ Tử quyết định không mở miệng quở trách anh ta, liền cúi đầu không
nói gì.
Không khí trở nên trầm lắng hẳn, vẫn là Lý Bối Bối mở miệng
phá tan bầu không khí căng thẳng: “Tại sao hai người nói chuyện mãi mà cũng
chưa nói đến điều cốt lõi, sao không mau nói với Vệ Tử tin vui đi. Vệ Tử, cô có
biết không? Chủ nhiệm Mã mất chức rồi!”.
Vệ Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Thật thế ư? Vì sao?”.
Lý Bối Bối mỉm cười: “Cô muốn nghe lời giải thích của phía
Chính phủ hay là thông tin nội bộ?”. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vệ Tử, Lý Bối Bối
liền nhấp một ngụm cà phê, từ từ kể đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra mấy hôm trước, Đài truyền hình Quốc gia đưa một thông
tin quan trọng: Nhân vật chính trong vụ án tham nhũng làm chấn động cả nước bảy
năm về trước là Hình Mãn Tinh đã quy án nhận tội. Hình Mãn Tinh từng là chủ
tịch của một tập đoàn xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, do can dự trong nhiều vụ án
tham nhũng lớn nên bị phát lệnh truy nã. Song ông ta mang theo tình nhân chạy
trốn ra nước ngoài, nhà nước đã mấy lần yêu cầu dẫn độ về nước nhưng đều bị
chính quyền nhà nước nơi ông ta lẩn trốn từ chối, lần này Hình Mãn Tinh đã chủ
động yêu cầu về nước nhận tội, nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.
Còn tin chủ nhiệm Mã của Ban F bị bắt thì mới được đưa vào
sáng sớm hôm nay theo giờ Bắc Kinh, theo tin chủ nhiệm Mã có liên quan đến việc
về nước của Hình Mãn Tinh, một số nhân chứng vật chứng đã chứng minh, chủ nhiệm
Mã có liên quan trực tiếp đến vụ án tham nhũng lớn bảy năm về trước.
Thông tin nội bộ chính là, việc nhận tội của Hình Mãn Tinh
lần này có liên quan đến rất nhiều người, công tác điều tra vẫn đang được tiến
hành, không chỉ dừng lại ở chủ nhiệm Mã. Có người cho rằng, việc này không phải
là ngẫu nhiên, mà là một tập đoàn quyền lực sắp bị sụp đổ, tầng lớp nhân sĩ tối
cao kia đều có thể vì thế mà bị thay đổi cơ cấu.
Trống ngực Vệ Tử đập thình thịch, Hình Mãn Tinh, Hình Mãn
Tinh! Cô nín thở hỏi Lý Bối Bối: “Chị có biết tình nhân của Hình Mãn Tinh mang
họ gì không?”.
Lý Bối Bối vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ câu hỏi đầu tiên
của Vệ Tử lại là câu này, lẽ nào tài suy đoán của Vệ Tử giấu kỹ đến thế, kỹ đến
mức tới hôm nay mới lộ ra ngoài? Thế nhưng Lý Bối Bối vẫn trả lời câu hỏi của
Vệ Tử: “Điều này tôi cũng vừa mới biết, cô ấy tên là Mễ Lệ”. Vệ Tử không biết
rằng Lý Bối Bối cũng rất tò mò, liền vội vàng bổ sung: “Bởi vì khi xảy ra
chuyện cô ấy vẫn đang là diễn viên múa trong đoàn XX, mà giáo viên hướng dẫn
của tôi cũng làm trong đoàn XX, bảy tám năm về trước tôi từng gặp bọn họ”.
Ông Hình, cô Mễ… Vệ Tử thấy trong lòng vô cùng rối ren. Mãi
một lúc sau mới sực nhớ, bèn hỏi: “Thế mọi người có tin tức gì của Ngụy Hoa
Tịnh không?”.
Nhiệm Nam Hoa nghe thấy thế liền nhìn về phía Vệ Tử, Lý Bối
Bối lại phẫn nộ: “Đừng nhắc tới con người đó nữa, tôi đã nghĩ rằng mặc dù con
người anh ấy không đáng tin lắm, nhưng ít nhất cũng có thể coi là có tinh thần
trách nhiệm, không ngờ anh ấy lại bỏ mặc cô và một mình về nước!”.
Vệ Tử trợn trừng mắt: “Anh ấy về nước rồi ư?”.
“Đúng vậy, tôi liên lạc với mọi người trong gia đình mới
biết được, lập tức muốn tìm anh ấy để hỏi tung tích của cô, kết quả được báo
cho biết anh ấy lại quay sang rồi”. Lý Bối Bối lắc đầu: “Tôi thực sự ngày càng
không hiểu con ng