
một người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ say như thế này, trong lòng cô
thấy căng thẳng khác thường, song lại có phần tò mò. Chỉ thấy mái tóc ngắn dày
của hắn được chiếc gối trắng như tuyết làm nền khiến nó càng đen hơn, dưới đôi
lông mày lưỡi mác dài là hai con mắt sắc sảo vốn luôn tươi cười đang nhắm lại
thành một đường thẳng, bên dưới là cái mũi thẳng tiêu chuẩn, đường viền nhân
trung rất rõ, nối liền bờ môi mỏng có hình rất đẹp, cằm của hắn không góc cạnh
rõ ràng giống như nhiều người đàn ông khác. Những đặc điểm đó khiến cả khuôn
mặt hắn dịu dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là khi hắn đang ngủ, thậm chí trông
còn có vẻ trẻ con.
Nhìn xuống phía dưới, yết hầu gồ ra trên cổ, dường như muốn
tỏ rõ chủ của nó là đàn ông, lúc này đang lên xuống đều đều. Vệ Tử vội hốt
hoảng lùi ra, sau đó nhìn thấy miệng của hắn đang làm động tác nuốt, chứ không
phải là thức dậy, thấy thế cô mới thôi hoảng hốt.
Do tư thế ngủ, một cánh tay và nửa thân người của hắn đều
thò ra ngoài chăn, Vệ Tử nghĩ một lát, quyết định tiến đến giúp hắn đắp lại
chăn, đúng lúc tay cô chạm vào chăn thì thấy trời đất quay cuồng, Vệ Tử cùng
với cái chăn bị cuốn lên trên giường, rồi bị đè xuống.
Sau một tiếng la thất thanh, Vệ Tử nhìn vào đôi mắt vô cùng
quen thuộc - nhưng lúc này lại có vẻ hơi xa lạ, ánh mắt của hắn nhìn
thẳng vào cô. Mãi một lúc lâu sau, khi Vệ Tử cho rằng hắn đột nhiên bị mất trí
thì hắn buông cô ra, ngồi thẳng dậy, khoanh chân dùng tay cào cào mái tóc, sau
đó hỏi: “Em đã đi chơi ở đâu? Anh tìm em nhưng không thấy nên đi ngủ trước”.
Nhìn thấy đôi mắt lim dim tỏ ra vô tội của Ngụy Hoa Tịnh,
nhất thời Vệ Tử không biết nên nói từ đâu, trước hết hỏi anh ấy tại sao lại bỏ
mặc cô không quan tâm, hay nói với anh ấy, mình đã quay về thành phố P rồi lại quay
lại, hay trước hết kể chuyện cô đã thắng một khoản tiền lớn?
Đúng lúc cô do dự thì Ngụy Hoa Tịnh lại mở miệng nói: “Đúng
rồi, anh nghe được thông tin chủ nhiệm Mã xảy ra chuyện rồi, như thế có nghĩa
sẽ không có ai tìm đến làm phiền em nữa, chắc không lâu nữa có thể về nước được
rồi. Trước khi về, em có muốn đến chỗ nào đặc biệt không?”. Thấy Vệ Tử không
phản ứng gì, anh lập tức bổ sung: “Anh lấy nhân cách ra bảo đảm rằng, lần này
tuyệt đối không bỏ mặc em ở trong khách sạn nữa! Em muốn đi đâu đều được”.
Thấy điệu bộ vô cùng hào hứng của hắn, Vệ Tử đột nhiên không
muốn nói lại bất cứ chủ đề gì mà cô vừa nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến
chương trình đào tạo của mình, cô mỉm cười nói: “Không có, anh có ý kiến nào
hay không?”.
Ngụy Hoa Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đưa ra ý kiến:
“Ở đây thời tiết khắp nơi đều giá rét, chúng ta đến Úc đón Noel trong mùa hè!”.
Chương 48
Nói đi là đi, Ngụy Hoa Tịnh gọi điện thoại cho nhân viên
khách sạn để trả phòng, ăn chút gì đó rồi chuẩn bị xuất phát. Hai người thu dọn
đồ đạc, vừa mở cửa phòng thì một vị khách không mời mà tới bỗng nhiên đứng ở
ngoài cửa.
“Cô Mễ Lệ? Cô, cô có chuyện gì thế?” Vệ Tử vẫn còn nhớ rất
rõ điệu bộ bỏ chạy ở nơi đăng ký kết hôn hôm đó của cô ta, lại biết được thân
phận của cô ta từ Lý Bối Bối. Lúc này cảm giác của Vệ Tử đối với Mễ Lệ vô cùng
phức tạp, nửa tò mò nửa thông cảm, người con gái xinh đẹp xuất chúng thế này
lại mang danh là “tình nhân của quan tham” quả thực không dễ nghe chút nào.
Mễ Lệ tuy vẫn ăn mặc trang điểm xinh đẹp như xưa, song không
giấu được vẻ tiều tụy, thấy hai người đồng thời xuất hiện ở cửa phòng, cô ta
dường như hơi bất ngờ. Song lập tức lấy lại tinh thần, trước hết nguýt Vệ Tử
một cái, sau đó đối mặt với Ngụy Hoa Tịnh lớn tiếng chất vấn: “Ông Hình về nước
rồi, đây là do một mình anh sắp đặt đúng không!”.
“Có gì vào trong này nói, đúng lúc tôi cũng muốn tìm cô.”
Ngụy Hoa Tịnh mời Mễ Lệ vào phòng, thuận tay treo cái bảng “Xin đừng làm phiền”
ở ngoài cửa phòng.
Mễ Lệ đang rất xúc động, lập tức trút cơn giận vào Ngụy Hoa
Tịnh như khẩu súng liên thanh: “Uổng công tôi tin tưởng anh, cho rằng anh thực
sự là bạn bè tốt nên mới giới thiệu anh với ông Hình, không ngờ anh lại đâm một
nhát dao sau lưng chúng tôi, dồn chúng tôi vào đường cùng!”.
Vệ Tử liếc nhìn Ngụy Hoa Tịnh, đột nhiên nghĩ đến chuyện Lý
Bối Bối nói rằng nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh xem múa ba lê khi mua vé đứng.
“Tôi nên phát hiện ra sớm mới đúng”, Mễ Lệ lau nước mắt ở
má, nghẹn ngào nói: “Từ khi anh xuất hiện, người của hội K quấy rối chúng tôi
nhiều hơn, hơn nữa ngày càng hung hãn. Nhìn anh hoàn toàn không có vẻ gì giống
dân cờ bạc chuyên nghiệp, nhưng lại có thể gặp chúng tôi ở sòng bạc, trên đời
này sao có sự trùng hợp đến thế!”.
Vệ Tử vểnh tai lên chăm chú nghe, cô tìm ra rất nhiều đáp án
cho các câu hỏi trong lời nói của Mễ Lệ. Dường như hơn một tháng trước trong
những ngày bỏ mặc cô ở trong khách sạn, Ngụy Hoa Tịnh đã “tình cờ gặp” người ta
trong sòng bạc.
Ngụy Hoa Tịnh mặt không biến sắc, để mặc Mễ Lệ nói
tiếp: “Tối hôm đó nhất định có vấn đề, là anh chơi ăn gian! Ông Hình từ trước
đến giờ chưa bao giờ chơi thua thê thảm như thế!”.
“Nhưng tôi không có bản lĩnh giở trò ở sòng