
c, bởi vì buổi
biểu diễn sắp được bắt đầu. Vệ Tử lần đầu tiên nhìn thấy Đường Lệ Khôn bên
ngoài ống kính, hơn nữa lại ngồi ỏ hàng ghế VIP gần như thế này. Vệ Tử phát
hiện thấy Đường Lệ Khôn gầy hơn so với trên tivi, nhưng lại xinh đẹp hơn, phong
cách thanh lịch hơn người.
Tâm trạng Vệ Tử vô cùng xúc động, ai nói Đường Lệ Khôn chỉ
có thể thu hút những người bốn mươi tuổi trở lên, hãy nhìn sự cổ vũ nhiệt liệt
của già trẻ gái trai ở xung quanh xem, từ lúc chị ấy lên sân khấu, mỗi lần kết
thúc một ca khúc, tràng vỗ tay lại vang lên như tiếng sấm, kéo dài mãi không
ngớt.
Đường Lệ Khôn hiển nhiên cũng có sự chuẩn bị trước, chị hát
hầu như tất cả các ca khúc nổi tiếng, bởi vì khoảng cách quá gần, Vệ Tử còn có
thể nhìn thấy mồ hôi trên mặt chị chảy xuống.
Nói chung buổi biểu diễn rất thành công, có thể nói cả ca sĩ
lẫn khán giả đều vui vẻ hết mình.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Vệ Tử có cảm giác giai điệu
của các bài hát vẫn văng vẳng bên tai, cô cứ chìm đắm mãi trong dòng suối âm
thanh đó. Đến khi mọi người đều đứng dậy ra khỏi hội trường, Vệ Tử mới nhớ ra còn
có Thời Viễn ở gần ngay đây, trong lòng cô hơi hốt hoảng, vừa quay đầu lại tìm
kiếm thì Ngụy Hoa Tịnh đột nhiên kéo mạnh tay của cô đứng dậy: “Có muốn đến hậu
đài chụp ảnh với Đường Lệ Khôn không?”.
“Có thể như thế thật sao?!” Một lần nữa Vệ Tử lại thấy kích
động, hai mắt sáng lên, khuôn mặt đỏ bừng vì bị ánh đèn sân khấu chiếu vào.
“Cứ thử xem”, Ngụy Hoa Tịnh không dám khẳng định lắm, khiến
cho tâm trạng Vệ Tử có phần dao động.
Hai người lách qua một cái cửa nhỏ đi đến hậu trường, từ xa
đã nhìn thấy Đường Lệ Khôn đang cầm một cái cốc sứ có in hoa xanh uống nước,
bên cạnh rất nhiều người đang vây quanh. Vệ Tử định chạy đến thì bị Ngụy Hoa
Tịnh nhẹ nhàng kéo lại, rồi hắn đưa một tấm danh thiếp cho vệ sĩ mặc áo đen
đang đứng chặn ở cửa.
Một lúc sau, người vệ sĩ kia quay lại, thân hình cường tráng
lánh sang một bên, từ phía sau, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện, đó chính là
Đường Lệ Khôn!
Nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh, đôi mắt đẹp của Đường Lệ Khôn cười
cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, chị tiến về phía trước ấn một cái lên trán
hắn: “Đứa em tồi tệ này, nếu không phải cần vé vào cửa thì chắc cũng không chào
chị đúng không? Khi nào về chị sẽ tố cáo với bố mẹ em!”.
Ngụy Hoa Tịnh cười hì hì: “Chị Đường, nếu chị tố cáo, em sẽ
gọi chị là cô Đường”.
“Đồ tinh quái!” Đường Lệ Khôn dùng tay đánh đùa Ngụy Hoa
Tịnh một cái, rồi quay người nhìn về phía Vệ Tử: “Một cô gái thật dễ thương!
Cậu Tịnh nói em là fan hâm mộ của chị, cảm ơn em, chị rất vinh hạnh”.
Mặt Vệ Tử đỏ bừng, cô xúc động đến nỗi không nói lên lời,
rồi đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, cô lục tìm trong chiếc túi, một hồi lâu
sau lấy ra một cuốn sổ nhỏ, vội vàng dùng hai tay đưa lên: “Cô… cô giáo
Đường!”, cách xưng hô này có lẽ cũng không tồi lắm: “Phiền cô cho em xin một
chữ ký!”. Không ngờ đi với Ngụy Hoa Tịnh lại có lợi như thế này, trong lòng Vệ
Tử bắt đầu thấy biết ơn hắn.
Vệ Tử nói xong, hai người đối diện với cô đều nhìn nhau sững
sờ, một giây sau, Ngụy Hoa Tịnh lập tức lấy tay che mặt lại xem như không nhìn
thấy gì, Đường Lệ Khôn tươi cười nhận lấy cuốn sổ của Vệ Tử, rồi nắn nót ký
tên, sau đó đưa lại cho Vệ Tử cũng bằng hai tay.
“A Tử, sau này trở về Bắc Kinh, một tháng em có thể gặp chị
ấy mấy lần ở nhà anh, không cần xin chữ ký vội vàng thế đâu?” Vệ Tử đã làm mình
mất mặt, sau khi trở về nhất định sẽ bị chế giễu vì chuyện này cho mà xem!
Vệ Tử mở to hai mắt: “Làm sao có thể như thế được? Em đâu có
đến nhà anh!”.
Ngụy Hoa Tịnh há to miệng, không nói được lời nào.
Đường Lệ Khôn lần này cười thực sự, hơn nữa còn cười ra
tiếng: “Vệ Tử đúng không? Chị rất quý cô nương này, mẹ của em nhất định cũng sẽ
quý. Cậu Tịnh này, tí nữa phía ban tổ chức có tổ chức một dạ tiệc, hai em
cùng đi với chị nhé?”.
Ngụy Hoa Tịnh đưa ánh mắt hỏi dò Vệ Tử, trong lòng Vệ Tử có
hàng nghìn điều mong muốn - Đây không phải đang mơ chứ! Cô lại có thể
có cơ hội ngồi ăn cùng bàn với Đường Lệ Khôn! Đang định gật đầu thì đột nhiên
nghĩ đến Thời Viễn mà cô vừa gặp, Vệ Tử lưỡng lự.
“A Tử có lẽ còn có việc khác, hay để hôm khác đi”, giọng
điệu của Ngụy Hoa Tịnh làm như người khác cầu xin hắn không bằng.
“Đáng ghét, em nghĩ rằng chị rảnh rỗi lắm sao? Sáng sớm mai
chị phải bay về nước rồi”, Đường Lệ Khôn rất không bằng lòng trước lời khước từ
của Ngụy Hoa Tịnh.
Vệ Tử lập tức đưa ra quyết định, hai tay khua khua trước
ngực: “Đâu có, đâu có, em không có việc gì cả”.
Giữa cô và Thời Viễn cũng không có gì, anh giúp đỡ cô đơn
giản xuất phát từ thiện ý, hình ảnh lưu lại trong lòng anh chỉ là việc của cô,
bản thân cô có liên can gì đến anh đâu? Người ta không có nghĩa vụ cứ giúp đỡ
cô mãi, càng không có nghĩa vụ giải thích về hành vi của mình.
Sau khi tình cờ gặp nhau, hỏi thăm về nhau, trong suy nghĩ
của cô anh vẫn là thiên sứ áo trắng, còn bản thân cô chỉ là con nha đầu luôn
gây ra những điều phiền toái, từ hôm nay mỗi người một đường, có lẽ như thế
cũng không đến m