
́t không thể để Vệ Tử một mình giải quyết vấn đề
được.
Sau khi ghi chép lại mấy con số với vẻ mặt không thay
đổi, Ngụy Hoa Tịnh thầm kêu lên trong lòng, không ngờ mấy cô gái này
lại là những người cảnh giác cao độ như vậy, mình đã coi thường đối
phương rồi. Nghĩ vậy, Ngụy Hoa Tịnh đưa mắt nhìn kỹ Dương Sương, Dương
Sương vội cúi xuống tiếp tục uống nước.
“Sau đây các cô có kế hoạch gì không? Hiếm khi gặp
nhau như thế này, không biết mọi người có hứng thú ngồi uống nước
cùng tôi một lúc không?” Nhìn thấy mấy cô gái thu dọn đồ như muốn ra
về, Ngụy Hoa Tịnh đề nghị.
“Không ạ”, lần này là Vệ Tử lắc đầu, “Hôm nay muộn
quá rồi, ngày mai sau khi đổi thẻ xong tôi sẽ liên hệ trả lại tiền
cho anh”. Hôm nay Vệ Tử đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm xúc thay
đổi thất thường, hơn nữa cái mũi vẫn còn đau, cô thực sự muốn
được nghỉ ngơi.
“Được. Vậy thì tôi sẽ chờ điện thoại của cô”, Ngụy
Hoa Tịnh cười vui vẻ. Chờ Vệ Tử liên hệ với mình? Chẳng phải mình
có số điện thoại của cô ấy rồi sao? Cô gái tinh quái kia nhẽ nào
không lường trước chiêu này?
Nụ cười ấy trong mắt của Vệ Tử mang ẩn ý hy vọng
nhanh chóng lấy lại tiền. Vì thế ngày hôm sau, khi trời vừa sáng rõ,
cô đã dậy, ra khỏi phòng.
Gần đến ngày tốt nghiệp, chương trình học cũng sắp
kết thúc, nền hầu như ngày nào cũng có thể ngủ nướng, vì thế việc
Vệ Tử lục đục dậy sớm khiến mọi người rất không vui.
“A Tử, chẳng phải cậu tìm được việc làm rồi còn
gì, sao mới sớm ngày ra đã dậy đi đâu thế?” Vũ Di nằm ở giường
dưới, mắt vẫn còn nhắm làu bàu hỏi.
“Thôi chết, xin lỗi mọi người”, Vệ Tử vội vàng
xuống giường chỉnh trang chiếc túi mang theo, “Mình phải ra ngân hàng
sớm để xếp hàng đổi thẻ, sau đó thì đi trả tiền”, Vũ Di định nói
rằng cô đúng là đầu óc nông dân, nhưng lại nhớ ra, Vệ Tử là người
không có thói quen nợ mà không trả.
“A Tử, nếu cậu gặp anh chàng Ngụy Hoa Tịnh ấy, thì
hãy hẹn ở chỗ gần trường nhé, tốt nhất là liên hệ bằng số điện
thoại của ký túc xá, đừng dùng số điện thoại di động của cậu.”
Giọng nói còn ngái ngủ của Dương Sương vọng ra từ chiếc màn đối
diện, dù sao cũng sắp rời trường rồi, số điện thoại ấy sẽ không
dùng nữa.
“Ừ, mình biết rồi.” Vệ Tử không phải là người ngốc
hoàn toàn, hiểu ý bảo vệ của các bạn, nhất là từ sau khi xảy ra
chuyện với Trác Bằng Phi, dường như lúc nào họ cũng canh chừng cô,
đúng như câu nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Sau khi tới ngân hàng xếp hàng, đổi thẻ, lấy tiền
và đến quán cà phê hẹn trước, Vệ Tử nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa
tiếng đồng hồ nữa, cô bèn lấy quyển sách tiếng Anh mang theo ra xem -
sau này cô phải làm bằng nghề phiên dịch tiếng Anh, nếu không đủ vốn
từ thì không được!
Ngụy Hoa Tịnh vừa vào đến cửa thì nhìn thấy Vệ Tử
đang ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ cúi đầu xuống đọc sách, vẻ rất
chăm chú và điềm tĩnh, không hiểu vì sao, bước chân của hắn bỗng
nhiên trở nên do dự. Trừ lần đầu tiên gặp mặt, còn lại lần nào Vệ
Tử cũng ăn mặc rất giản dị, hôm qua sau vài ba câu trao đổi, Ngụy Hoa
Tịnh khẳng định: Vệ Tử dứt khoát không phải kiểu con gái từng trải,
mà là kiểu con gái thật thà, chân chất, và cũng đúng kiểu đối
tượng mà hắn không muốn động vào.
Nhưng những cô gái thật thà có một vẻ đẹp riêng, Vệ
Tử mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không son phấn, đầu hơi cúi
xuống cuốn sách, có gì đó khác hẳn với hình ảnh ở nhà họ Ngưu hôm
ấy, cũng có vẻ hơi khác với điệu bộ thảm hại tối qua. Dưới ánh
nắng mặt trời buổi sáng mùa hè chiếu qua tấm cửa kính, cô toát ra
một vẻ đẹp thanh khiết hiếm thấy, khiến người khác nhìn không muốn
rời mắt đi.
Mặt trời nhích dần lên cao, Vệ Tử cảm thấy ánh
nắng hơi gắt, đang định thay đổi chỗ, ngước mắt nhìn lên thì thấy
Ngụy Hoa Tịnh đang tần ngần ở phía trước, vội đứng dậy, nói: “Anh
tới rồi à, sao lại không gọi tôi?”.
Nói rồi, cô thò tay vào ví lấy tiền ra.
Ngụy Hoa Tịnh vội bước nhanh đến ngăn cô lại: “Mau
cất ngay đi”, lôi ra cả một nắm tiền lớn như vậy, người ta không nghi
ngờ bọn họ đang giao dịch bất hợp pháp mới là lạ! Huống chi, hắn
không có ý định lấy lại tiền từ cô.
Vệ Tử đưa mắt nhìn xung quanh, thấy vì con sớm nên
khách hàng trong quán không nhiều, chỉ có một người phục vụ mặc
đồng phục đang làm việc, nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh bước vào, bèn đi
tới chào: “Xin hỏi anh chị uống gì?”.
“Hay là đi ra ngoài để tôi đưa