
dị đấy.”
Cô bé Vệ Tử ngoan ngoãn, phát huy truyền thống vẻ vang không
biết thì hỏi: “Vì sao? Vậy những khi không có việc thì mọi người làm gì?”.
“Làm gì cũng được”, Phan Tuệ kiên nhẫn giải thích: “Những
lúc rảnh rỗi, các phòng ban khác lại đến xin người, mấy người được cử ra ngoài
không những có thời gian tiếp xúc với người khác mà còn có thể hiểu được cảm
giác khi làm những công việc khác nhau, dù thế nào cũng còn hơn là phải ngồi lỳ
trong phòng và tra từ điển.” Có lẽ vì cô bé này mới ra khỏi trường nên không
cảm thấy việc học tập là một công việc khổ sai. Đúng là mỗi thế hệ một khác,
Phan Tuệ thầm nghĩ.
Tuy công việc và cuộc sống lạ lẫm, nhưng tiếp xúc nhiều, dần
dần Vệ Tử cũng thấy thích nghi, chính những thứ ngoài công việc mới là chuyện
khó giải quyết.
Ví dụ như món nợ của Nhiệm Nam Hoa.
Ngày cuối của tuần đầu đi làm, Vệ Tử liền cầm đám tiền vay
được của bạn bè, hẹn gặp Nhiệm Nam Hoa.
“Cô làm gì thế?” Nhiệm Nam Hoa cau mày nhăn mặt nhìn xấp
tiền trong tay Vệ Tử, sự giận dữ ánh lên trong đôi mắt.
“Trả tiền chứ làm gì!” Vệ Tử thấy ngạc nhiên trước bệnh hay
quên của Nhiệm Nam Hoa, nếu biết trước thế này, không biết cô có nên trốn nợ
không nhỉ? “Bây giờ tôi phải đi làm, không có thời gian đến để giúp việc trừ
nợ, nên tính thành tiền trả luôn cho anh.” Nghĩ đến chuyện Nhiệm Nam Hoa cũng
từng giúp mình mấy lần, Vệ Tử lại không thể vong ân bội nghĩa, nên mới mở miệng
đề cập.
Liếc nhìn nhanh độ dày của xấp tiền, Nhiệm Nam Hoa nhếch mép
cười: “Cô cũng coi trọng mình gớm, tiền công giúp việc của cô đáng nhiều đến
thế sao?”
Vệ Tử há hốc miệng, anh chàng Nhiệm Nam Hoa này có vấn đề
chắc? Hạ thấp giá trị của cô cũng chẳng có lợi gì cho anh ta, tiền công giúp
việc của cô không đáng mấy, có nghĩa là cô chỉ phải trả anh ta ít thôi? Có cách
mặc cả như thế này sao?
Trong lúc Vệ Tử đang nghĩ xem có nên rút bớt mấy tờ để làm
tiền tiêu vặt không, thì một giọng nói rất rành rọt vang lên: “A Tử, sao cô lại
đưa tiền cho người khác thế?”. Chủ nhân của giọng nói đó lập tức đi tới,
ngồi vào chỗ bên cạnh hai người.
Liếc xéo sang nhìn người khách không mời mà đến, Nhiệm Nam
Hoa nhíu chặt mày: “Sao anh lại tới đây?”.
Ngụy Hoa Tịnh nhìn xung quanh, rồi nở nụ cười rạng rỡ với
Nhiệm Nam Hoa: “Nơi này có cách đây cả chục năm rồi, chính anh đưa cậu đến đây
lần đầu, sao bây giờ lại chán ghét anh thế?”.
Vệ Tử chưa gặp Ngụy Hoa Tịnh nhiều, nên ấn tượng cũng không
có gì sâu sắc, không thể nói là ghét hay thích, chỉ cảm thấy đây là một người
ham chơi ham vui, điệu bộ lúc nào cũng cười cợt.
Nhưng lần này điệu cười của đối phương khác hẳn, tuy miệng
thì cười, đến giọng nói cũng xen cả tiếng cười, nhưng không hiểu tại sao lại
khiến cho người ta có một cảm giác rất lạ.
Xem ra, tâm trạng của anh ta lúc này rất không vui, Vệ Tử
bỗng nhiên có cảm giác như vậy.
“Chúng ta đã nói trước với nhau rồi.” Nhiệm Nam Hoa nhìn
Ngụy Hoa Tịnh, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
“Anh biết, hôm nay anh đến không phải để tranh giành gì với
cậu, mà chỉ vì anh thấy buồn chán.” Ngụy Hoa Tịnh xòe bàn tay ra, nói xong bèn
thôi cười.
Anh chàng này thật là kỳ quặc, Vệ Tử không nén được bắt đầu
để ý quan sát, thấy khi đối phương không cười trông rất nghiêm nghị, đó là vẻ
mặt dù không tỏ thái độ nhưng vẫn toát lên sự uy phong, so với lúc cười cứ như
là hai người khác nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiệm Nam Hoa cũng cảm thấy có
điều gì đó không ổn, nhìn dáng vẻ của anh họ thì không phải đến đây vì Vệ Tử,
mà chuyện có thể khiến cho Ngụy Hoa Tịnh buồn còn hiếm hơn cả chuyện trời đổ
mưa hồng.
“Không có gì”, Ngụy Hoa Tịnh lắc đầu, định nở nụ cười lần
nữa, nhưng không thành, trước khi quay người định bước đi, hắn ngoái cổ lại
nhìn về phía hai người: “Tám giờ sáng thứ Bảy tuần sau, là lễ truy điệu của ông
nội anh, thông báo sẽ đăng trên báo cuối tuần, đến lúc đó nhớ đến.”
Cụ Ngụy đã qua đời - đó là phản ứng của Nhiệm Nam
Hoa.
Chắc hẳn ông nội rất quý Ngụy Hoa Tịnh - đó là
phản ứng đầu tiên của Vệ Tử, mặc dù Ngụy Hoa Tịnh không khóc, cũng không nói
mình đau buồn, nhưng Vệ Tử vẫn cảm nhận thấy rõ nỗi đau buồn đang đè nặng trong
lòng hắn. Vệ Tử rất tin vào cảm nhận đó của mình, mặc dù cô thường phán đoán
sai các sự việc, nhưng lại có cảm nhận cực kỳ chuẩn xác trước tâm trạng của
người khác.
Nhưng Vệ Tử thấy hơi do dự: “Tôi không quen ông của anh ta,
cũng không quen những người trong nhà anh ta, tới dự lễ truy điệu ông liệu có
thích hợp không?” Không phải cô không kính trọng người chết, mà chỉ là không có
ai lại mời người không liên quan đến dự lễ truy điệu của người thân mình.
Nhiệm Nam Hoa nhìn cô một cái: “Cụ Ngụy là người ai cũng
kính trọng, anh ấy đã mời cô tới, nếu không có việc gì thì cô nên đến.” Nói
rồi, anh ta bổ sung một câu: “Tới lúc đó tôi sẽ đến đón cô”, sau đó quay người
bỏ đi.
Nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa có vẻ không vui, Vệ Tử không dám nói
gì thêm, cúi đầu nhìn xấp tiền trong tay mới nhớ ra chưa hoàn thành nhiệm vụ
khi đến đây, vì thế cô đuổi theo, nói to: “Công việc dọn dẹp của tôi rút cục là