Old school Swatch Watches
Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325251

Bình chọn: 7.5.00/10/525 lượt.


đáng bao nhiêu tiền?”.

Đang định mở cửa xe, Nhiệm Nam Hoa quay lại, nhìn thấy vẻ

gấp gáp của Vệ Tử, bèn lẩm bẩm một câu, Vệ Tử láng máng nghe thấy hình như đó

là câu “cô gái ngu ngốc”, đang định phản bác thì Nhiệm Nam Hoa đã lên tiếng:

“Công việc của cô không đáng tiền.”

Thế thì tốt rồi, không biết như vậy có phải là cô có thể chỉ

cần bồi thường ít không? Nghĩ đến câu nói rất không hay mà anh ta vừa nói, Vệ

Tử quyết định bớt lại mấy tờ.

Không ngờ, Nhiệm Nam Hoa lại lập tức bổ sung một câu: “Vì

thế không thể quy thành tiền được, cô vẫn phải làm việc cho tôi để trừ nợ.” Cô gái

ngu ngốc, tưởng rằng tôi không biết tính toán sao?

Vệ Tử tức giận tới mức phồng má, hít một hơi thật sâu cho

bớt cơn giận, cô nói: “Tôi sẽ tố cáo anh tống tiền tôi!”.

“Được thôi, vậy thì tôi sẽ bớt cho cô hai mươi phần trăm

tiền thuê luật sư.” Nhìn vẻ giận dữ của cô, cơn tức giận trong lòng anh ta đột

nhiên biến mất.

Không ngờ, Vệ Tử không nói gì, quay người bỏ đi, nhìn theo

bóng cô xa dần, Nhiệm Nam Hoa cuống lên, vội vàng nổ máy, lái xe đuổi theo.

Chờ đến khi gần đuổi kịp cô, Nhiệm Nam Hoa hạ kính xe xuống:

“Từ đây về chỗ cô còn rất xa, cô có muốn về không?”.

Vệ Tử quay lại nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc, rồi đi về

phía bến xe buýt bên đường, cái nhìn của cô khiến Nhiệm Nam Hoa ngây người ra,

xe tắt máy bao giờ cũng không biết.

Vệ Tử đã khóc, lúc cô quay mặt lại, Nhiệm Nam Hoa nhìn thấy

nước mắt đầy trên mặt cô.

Nhiệm Nam Hoa luôn cảm thấy Vệ Tử rất ngờ nghệch, không ngờ

rằng cô cũng biết khóc, lẽ nào mình quá đáng thật?

Tiếng còi xe giục giã phía sau làm Nhiệm Nam Hoa giật mình,

quay đầu lại, đến khi nhìn tới thì đã thấy Vệ Tử đang chuẩn bị lên một chiếc xe

buýt thoạt nhìn liền biết là rất chật.

Nhiệm Nam Hoa nổ máy lái xe đuổi theo, tới khi đi ngang

chiếc xe buýt thì thấy Vệ Tử đã theo dòng người lên xe rồi.

“Mau xuống ngay! Để tôi đưa cô về.” Hạ kính xe xuống

mức thấp nhất, Nhiệm Nam Hoa gọi to. Trời đất, đó mà là xe sao? Đến hộp cá mòi

cũng còn rộng rãi hơn.

Rõ ràng Vệ Tử ở trên xe nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa, nhưng cô

bám lấy tay vịn quay người đi, nhìn về phía khác.

Sau một chút do dự, Nhiệm Nam Hoa quyết định xuống xe, trời

không chịu đất, thì đất phải chịu trời vậy.

Trong lúc Nhiệm Nam Hoa do dự như vậy, chiếc xe đã đón khách

xong, cánh cửa đóng sập lại, và chính trong khoảnh khắc ấy, một người thoáng

qua như đang đứng nhàn tản bên đường chạy lên.

“Chen cái gì mà chen gớm thế?”

“Không lên được nữa đâu, xuống đi.”

“Anh bạn này có chuyện gì vậy, không thể đợi được chuyến sau

sao?”

“Đúng là không biết điều, đã không lên được nữa mà vẫn cố

chen.”



Lúc này, Vệ Tử chẳng còn tâm trí nào để ý đến hành động của

Nhiệm Nam Hoa, vì cô cảm thấy đằng sau nóng rực, có người nào đó đang đứng sát

vào cô, cô dịch lên phía trước một bước, định tránh xa người đó thì người kia

cũng tiến lên theo, hơn nữa lại càng đứng sát hơn. Sau mấy lần như vậy, Vệ Tử

biết đó không phải ngẫu nhiên, đang định quay người lại xem rút cục đó là ai

thì bỗng cảm thấy mông mình bị một bàn tay véo một cái rất mạnh.

“Á!”, kêu lên một tiếng, Vệ Tử không kịp nghĩ gì, giẫm một

cái lên chân của kẻ ấy! Mong là không giẫm nhầm vào chân người

khác - đó là suy nghĩ duy nhất của Vệ Tử.

“Á…” Một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết từ phía sau vang

lên, cả xe đều quay lại nhìn, Vệ Tử cũng cố quay đầu nhìn thì thấy một người

đàn ông gầy bé chừng hơn ba mươi tuổi tay trái đang đỡ tay phải kêu lên, nhìn

kỹ mới phát hiện ra cổ tay phải của ông ta rũ xuống một cách lạ lùng.

Không lẽ bị gãy?! Vệ Tử bịt miệng khẽ kêu lên, rõ ràng

mình giẫm lên chân, không lẽ vừa rồi ông ta bò trên đất? Cứ cho là như vậy,

giày của cô lại có sức mạnh đến thế ư?

Vẫn đang nghi hoặc thì chiếc xe dừng lại một cách đột ngột,

vì bất ngờ, Vệ Tử mất trọng tâm suýt nữa bị ngã, đúng lúc ấy cô cảm thấy cánh

tay mình được ai đó giữ lại, rồi sau đó một tiếng quát khẽ vang bên tai: “Xuống

xe!” Thì ra xe buýt đã tới bến.

Cửa xe vừa mở, mọi người chen lấn nhau xuống xe, lúc ấy Vệ

Tử thấy vô cùng hối hận, việc gì phải vì chuyện tức giận với Nhiệm Nam Hoa mà

lên chuyến xe buýt đáng sợ như vậy - đặc biệt là khi cô đang rất vội.

Nhưng thực ra, khi xuống xe không đáng sợ như trong tưởng

tượng của cô, sau lưng cô không còn bị áp sát như trước, đằng trước bên trái có

một cánh tay ngăn đám người đang cố chen ra ngoài giúp cô, vì vậy mà quá trình

xuống xe của cô tạm coi là dễ chịu.

Tuy nhiên, cô nhìn thấy, cái người giúp cô xuống xe ấy lại

không hề dễ chịu chút nào.

Người ấy, cà vạt trễ xuống, nghiêng người bốn mươi nhăm độ,

chiếc sơ mi vốn được là rất thẳng giờ đây đã nhăn nhúm, một phần chiếc áo được

giắt vào thắt lưng thò ra ngoài một nửa, cái quần ban nãy thẳng như thế, lúc

này quăn lại quấn chặt lấy chân, trên bề mặt của đôi giày thì in rõ mấy dấu

chân của người khác.

Dù vậy, người ấy vẫn cười hi hi đứng nguyên ở đó, rồi thong

thả sửa lại mái tóc bị rối, một tay kéo cà vạt, tay kia kéo một nửa chiếc áo sơ

mi ra phía ngoài trông cực kỳ thuần thục, b