
ười ta không cho
tôi cơ hội. Tôi đoán nhất định là chủ nhiệm Cát của Cục chính trị điều cô đi,
cô hình như rất có duyên với ông ấy.”
Vệ Tử suy nghĩ trong giây lát: “Có lẽ thế.” Ở phòng Phiên
dịch này cô chỉ biết hai nhân vật lãnh đạo, đó là Dương Kiệt và Cát Minh Thăng,
nhưng Dương Kiệt chỉ phụ trách phòng Phiên dịch nên không có quyền điều Vệ Tử
sang phòng Liên lạc Đối ngoại. Còn Cát Minh Thăng, ông ta rốt cuộc hợp với Vệ
Tử ở điểm gì, lẽ nào là vì lần say rượu đó?
Nghĩ đến say rượu, Vệ Tử liền nghĩ đến Nhiệm Nam Hoa, không
lẽ Cát Minh Thăng hiểu lầm quan hệ giữa cô và Nhiệm Nam Hoa nên mới để ý vào
việc “quan tâm” đến cô? Suy nghĩ này khiến Vệ Tử toát hết mồ hôi, nếu đúng như
vậy thì cô có cần đến sự “quan tâm” này không nhỉ?!
Vệ Tử đau khổ nói với Cao Đình Đình: “Hai chúng ta xin đổi
nhiệm vụ cho nhau đi!”.
Cao Đình Đình cười khanh khách: “Cô nghĩ rằng cơ quan này là
của nhà mình, nói đổi là đổi được chắc?”. Thấy Vệ Tử có vẻ như cha chết mẹ mất,
do dự một lát, Cao Đình Đình mới mở miệng: “Thực ra tôi cũng sắp được điều
động, chuyện của mấy ngày hôm nay, nói với cô trước là cô đừng có nói với người
khác nhé.”
Nhìn thấy sự đắc ý trên khuôn mặt của Cao Đình Đình, Vệ Tử
biết nơi đi của Cao Đình Đình tất nhiên rất vừa ý, nên sau khi nói một câu chúc
mừng, cô tò mò hỏi: “Cô sắp chuyển đi đâu?”.
“Văn phòng Bộ.” Thảo nào, thì ra thiên tử ở ngay trước mặt
mà không biết! Nếu đổi lại là Vệ Tử chắc chắn cô sẽ thấy da đầu tê dại,
nhưng với Cao Đình Đình thì nhất định trụ vững, chẳng khác nào như cá gặp nước.
Đây đúng là kiểu: Đối với người này thì tốt, đối với người kia thì xấu.
Tới lúc này, Vệ Tử bắt đầu cảm thấy khó xử với câu nói thiếu
suy nghĩ “đổi nhiệm vụ” vừa rồi của mình, cũng phải, đến người như Vệ Tử mà còn
có thể được điều tạm đến phòng Liên lạc Đối ngoại, thì người tài giỏi như Cao
Đình Đình sao có thể làm việc mãi ở phòng Tạp chí được?
May mà Cao Đình Đình không để ý đến câu nói của Vệ Tử, con
mắt nhanh nhẹn của cô ta chuyển hướng nhìn về phía Vệ Tử: “Bất kể cô muốn hay
không thì công việc này tạm thời cô vẫn phải làm tiếp, trừ khi cô thôi việc.”
“Thôi việc?” Vệ Tử hoảng sợ: “Tôi sẽ không thôi
việc!”. Phải vất vả lắm cô mới có được công việc này, dù khó khăn đến mấy cô
cũng phải ở lại.
“Vậy thì cô cần cố gắng nâng cao khả năng thích nghi với môi
trường. Thế này nhé, sau này khi đi ra ngoài tôi sẽ đưa cô đi cùng được không?
Như thế cô sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với mọi người hơn, đừng có suốt ngày ở
trong ký túc xá đọc sách”, Cao Đình Đình khẳng khái đưa ra đề nghị.
Vệ Tử biết Cao Đình Đình có rất nhiều mối quan hệ xã hội,
thường đến nửa đêm mới về ký túc xá, thậm chí suốt hai ngày nghỉ cuối tuần
không nhìn thấy bóng dáng đâu cả. Nói thật lòng, Vệ Tử không tán thành lắm với
lối sống như thế của Cao Đình Đình, nhưng Cao Đình Đình nhiệt tình giúp đỡ cô,
nếu kiên quyết từ chối cũng không hay cho lắm, thế là Vệ Tử đành gật đầu cảm
ơn.
Vì bản thân Cao Đình Đình cũng rất bận, Vệ Tử cảm thấy Cao
Đình Đình nói muốn đưa cô ra ngoài chẳng qua chỉ là câu nói xã giao nhất thời.
Ai ngờ, chiều thứ Sáu sau khi hết giờ làm, Cao Đình Đình trở về ký túc xá
đúng giờ một cách hiếm hoi, vừa nhìn thấy Vệ Tử liền hào hứng thông báo: “Khẩn
trương trang điểm để cùng tôi đi gặp bạn. Những người bạn này của tôi đều là
nhân vật có máu mặt cả, cô đi với tôi nhất định sẽ có lợi cho cô.”
Vệ Tử lúng ta lúng túng: “Bây giờ ư?”.
“Bây giờ chuẩn bị một chút, rồi trang điểm, đến tối bọn mình
đi.” Cao Đình Đình nói xong liền mở tủ quần áo của Vệ Tử để giúp cô chọn trang
phục.
Lật xem một lượt, Cao Đình Đình bắt đầu thở dài: “Tại sao
đến một bộ quần áo tử tế mà cô cũng không có vậy!” Cao Đình Đình quay đầu lại
nhìn Vệ Tử: “Cô cao hơn tôi, nếu không tôi có thể cho cô mượn một bộ.”
Không còn cách nào khác, Cao Đình Đình tiếp tục cố lục xem
dưới đáy hòm.
“Bộ này còn tạm được, mặc dù kiểu dáng không phải thịnh
hành, quá lỗi thời, song thiết kế và đường may cũng không tệ lắm”, Cao Đình
Đình cuối cùng đã nhắm được mục tiêu.
Vệ Tử ngước mắt lên nhìn, đó là trang phục mà ông chú họ bỏ
tiền mua cho cô để cô tới dự bữa tiệc của gia đình họ Ngưu, sau lần mặc đó, Vệ
Tử cất bộ đồ ấy dưới đáy hòm không động đến nữa, bởi vì cô cảm thấy nó quá lộng
lẫy và khêu gợi.
Vậy mà Cao Đình Đình nói thế nào chứ, bộ trang phục này “quá
lỗi thời”, Vệ Tử đột nhiên thấy hơi sợ trước việc đi gặp bạn bè của Cao Đình
Đình.
“Nhìn cô kìa, chỉ là ăn bữa cơm cùng bạn bè, có tôi đi cùng
mà còn sợ đến thế, sau này làm sao có thể độc lập triển khai công việc được,
những đồng nghiệp có kinh nghiệm ở phòng Liên lạc Đối ngoại hơn đứt cô là cái
chắc”, Cao Đình Đình rất không hài lòng.
Vệ Tử nghĩ thấy Cao Đình Đình nói cũng đúng, ai khiến cô xui
xẻo bị phân vào phòng ban đó, lại may mắn gặp được người bạn cùng phòng lấy
việc giúp đỡ người khác làm niềm vui như Cao Đình Đình? Vệ Tử bị ép đến chỗ
không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi thay quần áo, Cao Đình Đình trang điểm cho Vệ Tử.
Mọi thứ hoàn tất xong, cô