
hải là bạn gái của anh ấy, anh ấy lăng nhăng hay không có liên quan gì
đến tôi chứ?”. Người cần phải lo lắng là bạn gái hoặc người vợ trong tương
lai của anh ấy mới đúng. Bởi vì thấy câu hỏi của Nhiệm Nam Hoa quá quái gở, nên
giọng điệu của Vệ Tử cũng gay gắt hơn nhiều, nghĩ đến chuyện vừa nãy nếu không
vì anh ta thì cô cũng không đến nỗi phải nhảy lên chiếc xe buýt kinh khủng kia,
Vệ Tử càng thấy tức giận hơn.
Không ngờ, thấy Vệ Tử nổi cáu, nét mặt của Nhiệm Nam
Hoa trái lại tỏ ra thoải mái hơn nhiều, anh ta không nói thêm gì nữa,
chỉ quay người mở cửa xe: “Lên xe mau, tôi sẽ đưa cô về!”.
Thấy Nhiệm Nam Hoa thay đổi thái độ một cách khó hiểu, Vệ Tử
hơi do dự, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe, trời ơi, xe buýt ở Bắc Kinh tại sao
lúc nào cũng đông đúc vậy!
Tuy nhiên như vậy cũng có cái hay, đó là đến tận lúc đưa Vệ
Tử về đến ký túc xá, Nhiệm Nam Hoa cũng không nhắc lại chuyện cô giúp việc để
trừ nợ, còn về tiền, dường như đại công tử Nhiệm chẳng cần mấy trăm đồng đó của
cô, đã thế, Vệ Tử quyết định lấy của nhà giàu chia cho nhà nghèo.
Thứ hai đến cơ quan, ngay lúc sớm Vệ Tử đã nhận được thông
báo nói rằng cô được một nơi mượn tạm. Cô không biết phải làm sao trước thông
tin bất ngờ đó, vừa mới quen với môi trường làm việc, thậm chí còn chưa chính
thức triển khai công việc, tại sao lại phải đổi chỗ làm chứ?
Phan Tuệ bảo với Vệ Tử: “Bởi vì dạo này công việc không
nhiều, cho nên rất nhiều người bị các bộ phận khác mượn tạm. Nhưng chưa hết
thời gian thử việc như em thì đúng là trường hợp đầu tiên.”
Vệ Tử không hiểu rõ sắc thái tình cảm trong câu nói của Phan
Tuệ, cho nên trong lòng vẫn hoang mang, Phan Tuệ thấy dáng vẻ đó của Vệ Tử thì
không nhịn được cười: “Em lo lắng gì cơ chứ, đây là việc tốt, phòng Liên lạc
Đối ngoại là nơi mà mọi người ai cũng muốn đến đấy.” Nhìn xung quanh không thấy
ai chú ý đến hai người, Phan Tuệ liền nói nhỏ: “Tiểu nha đầu này thật không tồi
mà, khai mau, là ai nói tốt giúp em?”. Thấy Vệ Tử mặt vẫn ngơ ngác, Phan
Tuệ liền chuyển chủ đề: “Thôi được rồi, bất kể thế nào em cũng phải đi, sau này
bọn chị phải tự lau bàn ghế và lấy nước rồi”, trong lời nói đó có chút nuối
tiếc.
Vệ Tử lấy làm lạ, nói: “Chẳng phải chỉ mượn tạm sao? Sau này
em sẽ quay về mà.” Phòng Phiên dịch cũng không thể nhàn rỗi mãi được, nếu không
còn tuyển cô làm gì chứ?
Phan Tuệ cười cười: “Chỉ mong là như vậy.”
Mặc dù trong cùng một tòa nhà, nhưng mọi thứ ở phòng Liên
lạc Đối ngoại hoàn toàn khác với phòng Phiên dịch. Không giống với bầu không
khí an nhàn yên tĩnh của phòng Phiên dịch, ở đây mọi người đều rất bận rộn, có
người đang gọi điện thoại, có người đứng đợi chờ mở cửa, có người lại khoác túi
vừa đi vào. Vệ Tử nhìn lên đồng hồ treo tường - mười giờ ba mươi phút
sáng, tại sao giờ này mới có người đi làm?
Đến sau khi quen rồi thì Vệ Tử mới hiểu rõ, phòng Liên lạc
Đối ngoại mà, nghe tên hiểu ngay, chủ yếu làm công việc liên lạc với bên ngoài,
không những đi làm tự do, tan ca cũng rất tự do - khi có việc cần làm
thì chỉ cần chào một câu là có thể đi được.
Khi người của phòng Liên lạc Đối ngoại tiếp xúc với người
khác, với tư cách đại diện cho cả một cơ quan, mặc dù cũng có lúc phải nhờ vả
người khác, nhưng đại bộ phận vẫn là khách quý được người khác giúp đỡ. Vì vậy
ở đây mặc dù cấp bậc không cao, phạm vi không quá rộng, nhưng lại là nơi tranh
giành của không ít người. Những người có thể trụ lại ở đây, hoặc là có nguồn
gốc xuất thân khiến mọi người phải nể trọng, hoặc là dùng tiền hối lộ mà làm
chơi ăn thật.
Đương nhiên những thông tin đó không phải do Vệ Tử tự thăm
dò được, sở dĩ cô có thể nhanh chóng biết được nội tình, bởi cô may mắn có một
người bạn tốt cùng phòng là Cao Đình Đình.
Cao Đình Đình hết lời khen ngợi sự may mắn của Vệ Tử: “A Tử,
xin chúc mừng cô! Cô thật lợi hại, sau này phát đạt rồi, đừng quên quan
tâm một chút đến tôi đấy nhé.”
Nghe Cao Đình Đình nói thế Vệ Tử hơi xấu hổ: “Đừng nói trước
như thế, tôi cảm thấy việc này đối với mình chưa hẳn đã tốt.” Mặc dù chứng “trở
ngại về ngôn ngữ” của Vệ Tử không đến mức nghiêm trọng, nhưng cô không giỏi nói
chuyện với người khác, nhất là với người lạ, cô đâu có thích hợp với công việc
liên lạc bên ngoài phức tạp đó?
“Xét về hai dạng người có thể đứng vững ở phòng Liên lạc Đối
ngoại như cô nói thì tôi chẳng thuộc dạng nào cả.” Vệ Tử mặt mày ủ dột, cô khó
khăn lắm mới có thể kiếm được một công việc như thế, nếu vì đổi vị trí công tác
không đảm đương được mà bị sa thải thì thật oan ức!
Tiếng Anh không giỏi cô có thể quên ăn quên ngủ để học, dịch
thuật không có kinh nghiệm cô có thể chịu khó luyện thêm, còn công việc liên
lạc đối ngoại này cô phải học thế nào, phải luyện thế nào đây?
Nghe Vệ Tử than ngắn thở dài, Cao Đình Đình liền an ủi: “Cô
đừng lo, làm gì có ai vốn có sẵn khả năng giao tiếp với người khác, cứ từ từ.”
Vệ Tử nghĩ đến sự lanh lợi của Cao Đình Đình mà thấy hơi
ngưỡng mộ: “Thực ra tôi cảm thấy cô thích hợp với công việc này hơn tôi đấy.”
Cao Đình Đình cười cười: “Có lẽ vậy, song ng