
ng của anh, ánh mắt tràn
ngập trách cứ..
Tình hình vẫn không
thay đổi, Diêm Tính Nghiêu vẫn có mị lực như cũ. Từ khi anh mạnh mẽ xâm nhập
vào thế giới đơn thuần của cô, cô liền bị những người phụ nữ khác cho là người
được “ưu ái” nhất.
Vương Ninh Hinh rời
khỏi văn phòng, nghĩ muốn đi tản bộ một chút, đi qua chỗ thư ký, thấy vài người
đang vây quanh chiếc máy tình, có vẻ rất lo lắng.
“Sao vậy, nhiều tư
liệu quan trọng bên trong đã mất rồi, tôi lại quên không làm bản dự bị, chẳng
may không làm kịp thì chỉ có nước chết. Này, Tiểu Trương, chỉ còn một giờ nữa,
ông xem có được không?” Một gã ngồi trước máy tính liền quay đầu lại hỏi người
đàn ông phía trước.
“Ây dà, đừng nóng vội.
Loại bệnh này rất phiền toái, ông phải để tôi nghiên cứu một chút chứ!” Tiểu
Trương vò đầu bứt tóc, có chút chột dạ, mười ngón tay gõ lên bàn phím, nhìn thì
phi thường bận rộn, nhưng lại chẳng hề hiệu quả.
“Cái gì? Còn muốn
nghiên cứu một chút? Ông không phải tự xưng thợ máy tính sao?” Thư ký kia gấp đến
độ muốn giơ chân lên, “Xong rồi, xong rồi, chuyến này tiêu đời rồi!”
Nhìn bộ dáng lo lắng
thấp thỏm của Tiểu Trương, Vương Ninh Hinh chỉ biết anh đã cố hết sức rồi. Đi đến
phía sau anh nhìn nhìn, cô vỗ vỗ vai Tiểu Trương nói, “Để tôi thử!”
“Cô…” Tiểu Trương vừa
quay đầu lại lập tức ngây người, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Sao phòng thư ký lại
xuất hiện một tuyệt đại mỹ nhân thanh lệ thoát tục thế này, mà anh lại không biết
nhỉ?
“Á…” Thư ký kia
cũng có chút kinh diễm, có điều giờ không phải là lúc ngắm mỹ nhân. “Cô có thể
chứ?”
“Không thử thì sao
biết?” Vương Ninh Hinh nhún nhún vai, nhẹ ngồi vào vị trí Tiểu Trương vừa ngồi.
Nhiều người liếc mắt
một cái, cái gọi là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, đại khái chính là
như vậy.
Chỉ thấy mười ngón
tay thon dài của Vương Ninh Hinh lướt trên bàm phím, khiến mọi người hoa hết cả
mắt, ai nấy đều nín thở.
Diêm Tính Nghiêu đi
ra khỏi phòng họp, đi qua phòng thư ký, thấy cảnh tượng đông đúc trên, mới nhíu
mày, đột nhiên…
“Oa, giải tán, giải
tán!” Mọi người lớn tiếng hoan hô, nhưng người bên trong chưa phát hiện ra thì
anh đã đi đến.
“Các anh chị đang
làm gì?” Đi sau Diêm Tính Nghiêu, trưởng phòng nhân sự quát nhẹ, mọi người nghe
tiếng đều quay đầu lại.
“Tổng… tổng giám đốc?!”
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, hơn nữa
khi bọn họ thấy Diêm Tính Nghiêu có vẻ tức giận, trong lòng lại run lên.
Vương Ninh Hinh vừa
thấy đến Diêm Tính Nghiêu, vui vẻ ra khỏi đám người, “Nghiêu!”
“Hinh nhi?” Diêm
Tính Nghiêu vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt đông lạnh giống như băng tuyết gặp gió
xuân, nhất thời hóa thành mùa xuân ấm áp.
Mọi người trừng mắt
thật lớn, cứ như nhìn thấy người sao Hỏa.
Diêm Tính Nghiêu thấy
cấp dưới kinh ngạc nhưng không hề có cảm giác gì, tiến lên hai bước, dang rộng
cánh tay ôm lấy vợ yêu.
“Sao em lại đến
đây?”
“Anh không muốn em
đến sao?” Cái gì mà sao! Vương Ninh Hinh cong miệng nói, lập tức làm bộ như muốn
đi.“Vậy thì em đi.”
“Đừng nóng giận,
anh… không phải…” Nơi này khó mà nói rõ, anh liền ôm cô, vạn phần yêu thương
hôn lên môi, chân không ngừng đi thẳng đến văn phòng. “Hinh nhi là của anh, vợ
yêu của anh, em đến đây, là vinh hạnh của chồng em, anh mong còn không được,
sao có thể không thích. Nói sau đi…” Anh ôn nhu như thế, làm những cái cằm kia
muốn rơi xuống đất đến nơi.
“Gạt người à? Kia…
kia thật là tổng giám đốc sao? Mắt tôi không nhìn nhầm chứ!”
“Tiểu Ngọc, cô mau
véo tôi một cái.”
“Trời ạ, cô ấy… là
phu nhân của… tổng giám đốc…”
Sau khi đi qua hoa
viên xinh đẹp, các học sinh sợ hãi, than nói: “Đoạn Đoản, cô… cô ấy là ai?”
Họ Đoạn quay đầu lại,
thấy người khiến bọn họ kinh diễm đang chơi đùa cùng với Hàng Da, Nhị Mao và
đám chó nhỏ mới sinh, không khỏi cảm thấy vui mừng.
“Đó là Diêm thiếu
phu nhân của chúng ta.”
“Aizzz, có tiền thật
tốt, chẳng những có thể ở nơi đẹp thế này, lại còn lấy được một người vợ đẹp
như tiên nữa.”
“Cậu nói bậy gì đó?
Thiếu phu nhân của chúng ta giống mỹ nữ bình thường sao.” Thiếu phu nhân là đối
tượng sùng bái của anh, “Thiếu phu nhân của chúng ta xinh đẹp lại thiện lương,
cô ấy chẳng những xuất thân danh môn, trí tuệ lại thông minh tuyệt đỉnh. Cô ấy
du học ở châu Âu, nếu không phải do thiếu gia vội vã đón thiếu phu nhân vào cửa,
cô ấy cũng đã lấy học vị tiến sĩ luôn rồi. Thầy giáo không phải khen ta viết rất
khá sao? Nói cho các cậu biết, đó là do thiếu phu nhân sửa cho đấy.”
“Thì ra là thế, vậy
cậu có thể dẫn nhóm mình đến đó không?”
“Kêu trời đi, hôm
nay không được!”
“Vì sao? Hôm nay mọi
người đều đến đây, hơn nữa cô ấy cùng không bận! Chẳng lẽ muốn gặp cô ấy rất
khó hay cô ấy tự cao tự đại, phải hẹn trước thời gian sao?”
“Không phải, thiếu
phu nhân tuy rằng không phải người nhiệt tình chủ động, nhưng tính cô ấy rất
hòa thuận, sẽ không tự cao tự đại. Hôm nay không được là vì… nè, các cậu nhìn
đi.”
Mọi người nín thở
nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cỏ, thiếu phu nhân xinh đẹp vẫn