
n
đây anh liền cảm thấy đau lòng.
“Trong lòng anh
không nghĩ đến ai sao? Tỷ như…”
Tiếng đập cửa đột
nhiên vang lên, Tôn Duy Ma ngậm miệng lại không nói nữa, khóe miệng lại làm nhếch
lên thành ý cười khinh thường.
Trang Lâm không đợi
đáp lại, đã tự động đẩy cửa tiến vào, vừa ôn nhu vừa săn sóc nói: “Tôi thấy các
anh họp đã lâu như vậy, nhất định rất khát, uống nhiều cà phê không tốt, cho
nên tôi đã pha một ít trà, các anh thử xem có uống được không?”
Cô bê lên trước mặt
ba người ly trà thơm phức. “Sáng tôi còn nhờ thím Đoạn làm cho Nghiêu thức ăn
anh thích ăn nhất, giờ đã đặt ở nhà dưới, tôi thấy cũng đã đến thời gian dùng bữa
trưa, bây giờ anh muốn xuống dưới ăn hay gọi người bưng lên?”
Cái gì, tổng giám đốc
lại biến thành Nghiêu? Cuộc sống hôn nhân của Diêm Tính Nghiêu gần đây hạnh
phúc mỹ mãn nên cũng không nghiêm khắc như trước, căn bản không chú ý tới Trang
Lâm từ lúc nào đã làm càn như vậy.
Nhìn bộ dáng đương
nhiên của cô, lại cố ý lấy lòng anh, Diêm Tính Nghiêu lập tức hiểu người Tôn
Duy Ma ám chỉ là ai, tâm nhất thời phát hỏa.
“Thư ký Trang, nơi
này là văn phòng tổng giám đốc, cô không biết sao? Tôi cho phép cô không cần sự
đồng ý cũng có thể tùy tiện ra vào sao? Còn nữa, nơi này là công ty, không phải
Diêm trang, sao cả cách xưng hô cô cùng không phân biệt được sao?”
“Tôi… tôi…” Cô trắng
bệch, xấu hổ cúi mặt, biểu tình có vẻ thực đáng thương. “Dạ, tôi sẽ chú ý.”
“Đi ra!” Diêm Tính
Nghiêu vẫn lạnh lùng như cũ, hoàn toàn không cử động.
Trang Lâm rốt cuộc
không kìm được nước mắt, bộ dáng thất sắc vội vàng chạy ra khỏi cửa.
“Cô ta thật sự lớn
mật như thế?” Triệu Phi hỏi. Anh biết Trang Lâm là hình mẫu của sư tử cái, dám
biến văn phòng thành địa bàn của cô, bài xích những người phụ nữ có ý đồ xâm nhập,
nhưng… đại ca đã kết hôn, huống chi Hinh nhi vẫn là vợ của Đại ca! Sao cô ta có
thể làm vậy chứ?
“Tận mắt nhìn thấy,
chính tai nghe thấy.”
Diêm Tính Nghiêu nhớ
đến lần Hinh nhi đến trước đây, đã là chuyện rất lâu rồi, cho nên không những
không cảm kích Tôn Duy Ma mà còn thấy bất mãn, “Vì sao cậu không nói sớm?”
Tôn Duy Ma tỏ vẻ vô
tội, “Em nghĩ cô ta yêu anh say đắm nên hơi quá trớn, có thể miễn việc tính
tình không tốt, tình có thể giữ, nhưng cảnh cáo rồi mà vẫn còn không chịu tỉnh
ngộ. Về sau ngẫm lại cũng không đúng, trong văn phòng của anh, mà Trang Lâm lại
dám không khách khí với Hinh như thế, huống chi Trang Lâm lại cũng ở Diêm
trang. Nếu cô ta cứ kiêu ngạo vậy, thì mọi việc sớm muộn sẽ rối tung lên. Hôm
nay Hinh nhi không thích đến công ty, nói không chừng là do buổi tối ở Diêm
trang nhìn thấy sắc mặt của Trang Lâm, lại không muốn ban ngày đến công ty cũng
thấy cô ta.”
“Cái gì mà yêu say
đắm? Trang Lâm dám làm loạn như vậy! Đáng giận, dám lên mặt với Hinh nhi, không
giáo huấn cô ta thì nỗi hận trong lòng ta không vơi được!” Diêm Tính Nghiêu oán
hận đập lên bàn. Lòng anh chỉ có Hinh nhi, bởi vậy chưa từng lưu ý những phụ nữ
quanh mình, không ngờ lại có người dám tỏ vẻ khó chịu với Hinh nhi, thật đáng
điên tiết!
Tôn Duy Ma và Triệu
Phi nhìn nhau nhún nhún vai, trừng phạt Trang Lâm là đúng người đúng tội, bọn họ
cũng chẳng muốn biện hộ thay cô ta, đỡ phải chịu mắng oan.
Nhìn căn phòng đầy
quà tặng, Vương Ninh Hinh cũng chẳng vui vẻ gì!
Đêm Trung thu,
trong giới kinh doanh Diêm thị có quan hệ rất tốt với đối tác, Diêm lão phu
nhân lại là người đức cao vọng trọng đầy uy quyền, Diêm trang tự nhiên nhận được
quà tặng từ khắp nơi gửi đến.
Vương Ninh Hinh cầm
lấy những quà tặng vừa được mang đến, phát hiện tất cả chỗ đó đều là thuốc bổ,
hơn nữa toàn là loại tốt. “Thím Vương, tôi thấy nhiều quà thế này, giữ lại cũng
vô dụng. Ngoài những thứ tôi đã chọn ở đây rồi, còn lại thím cứ dựa theo ý
thích của mọi người, phân phát lại cho người làm trong Diêm trang đi!”
“Thiếu phu nhân,
cô… nói thật sao?” Quản gia Vương vừa mừng vừa sợ, nhóm người hầu vây quanh đó
cũng không dám tin vào mắt.
Mệnh lệnh của thiếu
phu nhân mà nói quả thực là như chúa cứu thế. Năm ngoái nhiều thuốc quý đều cất
vào kho, nhưng chủ nhân lại không dùng đến, đều bị để quá hạn đến mốc meo, cuối
năm tổng vệ sinh đành vứt bỏ, tuy rất tiếc, nhưng bọn họ cũng không có biện
pháp gì.
“Đương nhiên, dù
sao thì cất đi cũng không ăn hết, cứ đem chia sẻ với mọi người, những thứ này đều
tốt lắm đấy.” Cô lấy một món quà tặng, “Thím Vương, mấy năm nay Diêm trang làm
thím vất vả, thím hãy chọn vài thứ thuốc bổ cho mình. Thím Đoạn, thím Trần, bác
Vương cũng đã lớn tuổi, thím cũng lấy cho bọn họ một ít.”
“Dạ, tôi biết rồi,
thiếu phu nhân xin yên tâm.” Lời nói của thiếu phu nhân lập tức làm ấm lòng người.
“Vương Ninh Hinh,
cô có phải quản gia hay không? Sao lại có thứ người xa xỉ thế này, Diêm gia dù
có núi vàng núi bạc, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô phá hết.” Trang Lâm vốn đứng ở cửa
đã lâu, nghe thấy Vương Ninh Hinh định lấy quà tặng phân phát cho bọn hạ nhân
trong Diêm trang, nhất thời nổi trận lôi đình. “Này những thứ đưa đến Diêm
trang đều là hàng nh