
thắng. Đây đều là
dùng máu của đế vương để khích lệ tinh thần binh sĩ.” Quyền quý kiêu hãnh vì
chủ nhân của hắn. Đồng thời trong mắt cũng lại xuất hiện những tia lo lắng.
Nguyệt Nhi hít một hơi lạnh thật sau vào trong
miệng.”Nói như vậy. Mỗi một trận chiến. Đều có thể lấy mạng của hắn?”
“Có thể nói như vậy. Nhưng ta tin tưởng thần minh sẽ
phù hộ Sở Vương của chúng ta.” Quyền quý nhìn thấy Nguyệt Nhi thất thần, khẽ
thở dài.”Ngươi muốn hắn thắng hay bại?”
Nàng trầm mặc. Nàng muốn hắn bại. Như vậy Tuyên Quốc
lại có thể trở về trong tay gia tộc của chính mình. Nhưng quân vương quốc gia
thua trận sẽ có kết quả như thế nào. Nàng nghĩ đến đây, kết quả ấy giống như
một thanh lợi khí (vũ khí sắc bén) cắm thật sau vào trong ngực nàng.
“Nguyệt Nhi. Sở Vương là một quân vương tốt. Ngươi vì
sao không thể buông thành kiến, cùng hắn nắm tay dẹp yên loạn lạc, làm cho
người dân có thể được cuộc sống an ổn.?”
Nguyệt Nhi khổ tâm cười thảm. Thù giết cha, vả lại là
một “thành kiến” có thể nói được rõ ràng? Bảo nàng cùng đao phủ giết cha cùng
giường chung gối. Nàng làm không được.
Quyền Quý thở dài, chắp tay sau đít rời đi.
Một đêm kia, nàng không biết chính mình vì sao cứ ngồi
ở trên ghế đã trước cửa Dực Khôn Điện, bình tĩnh nhìn cửa viện, thẳng đến canh
ba, vẫn không chịu trở về phòng.
Nàng biết rõ hắn đang chuẩn bị xuất chinh, sẽ không
trở về, nhưng vẫn chờ như vậy, rốt cuộc đã qua bao lâu, tựa vào trên cột đá ngủ
thật say.
Trong lúc ngủ mơ cảm thấy bị người ôm lấy, nàng ngửi
được hương vị quen thuộc của một nam nhân, nói mơ lên: “Sở Hạm!”
“Ta đây”. Thanh âm ôn nhu giống như sợ đánh thức nàng.
“Sở Hạm!”
“Ta đây!”
Nguyệt Nhi cánh môi mọng hơi hơi cong lên, lộ ra một
tia mỉm cười an tâm, đem thân thể lạnh lẽo co lại hướng về phía ấm áp.
Sở Hạm nhìn thấy nụ cười kia, ngây ngẩn cả người, hắn
cho tới bây giờ chua có nhìn thấy nàng cười, nụ cười kia kéo theo chỗ sâu nhất
trong nội tâm mà hắn chôn dấu dấy lên ngàn vạn sợi nhu tình.
Hắn không biết tại sao nàng lại ngủ ở trên mặt ghế đá
ngoài điện, nhưng theo thân thể lạnh như băng của nàng, cùng toàn thân đã đẫm
sương cũng biết nàng đã ở ngoài này rất lâu.
Đem nàng đặt lên trên giường lớn của hắn, cánh tay
chậm rãi rời khỏi thân thể còn đang ngủ của nàng, lại bị nàng túm lấy tay áo,
thì thào nói: “Ngươi không thể chết được a.”
Thân thể cao lớn nháy mắt cứng đờ, nàng đang lo lắng
cho hắn, nàng không phải hận hắn muốn chết, hàn ý trong mắt bỗng chốc bị hòa
tan, biến thành tình yêu nồng đậm. Cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang túm ở vạt áo
hắn, khuôn mặt nhỏ bé của nàng chậm rãi thả lỏng.
Đợi nàng ngủ được an ổn, nhẹ nhàng cởi quần áo của
nàng bị sướng làm ướt nhẹp, chỉ để lại nội y, kéo qua chăn mỏng nhẹ nhàng che
phủ lên, mới chuyển qua gian sau, lấy một thùng nước lạnh đổ lên đầu, áp chế
cảm giác vừa thấy nàng liền không thể tự khống chế.
Nguyệt Nhi mơ thấy cả thành giết chóc, Sở Hạm đứng ở
tường thành, vạn tiễn xuyên tâm, máu tươi nhuộm đỏ tường thành, sợ hãi bừng
tỉnh ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm thân người.
Thẳng tắp nhìn về phía trước, Sở Hạm khoác áo choàng
dài màu đen hoa văn chìm màu tối từ gian sau bước ra, ở sau người ẩm ướt rối
tung, mấy sợi tóc khẽ phật đến trán, làm hắn trên mặt lãnh lẽo lại tăng thêm
mấy phần dịu dàng, nước từng giọi từng giọt nhỏ trên bộ ngực, gợi cảm mà mị
hoặc. (xịt
máu mũi >”<)
Hắn bắt gặp nàng trong mắt còn mang theo sợ hãi từ cơn
ác mộng, bước nhanh đến bên giường,đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang
sững sờ, con ngươi đen không che dấu nổi lo âu, xem xét nàng kỹ lưỡng: “Ngươi
làm sao vậy.”
Nguyệt Nhi yên lặng nhìn thấy hắn, hắn còn sống, hắn
còn sống, thở dại một hơi, mới phát hiện vừa rồi chính mình đã nằm mơ.
Mơ? Nàng đang ngồi trên mặt ghế đá kia sao lại ở chỗ
này? Nhìn tả hữu xung quanh, đây là giường lớn của hắn, cái giường này, nàng
không chỉ sửa sang lại một lần, nên thấy rất quen thuộc.
Tầm mắt từ bộ ngực to lớn cường tráng của đối phương
chuyển sang người mình, thân thể chỉ mặc nội y khiến nàng trong nháy mắt đầu óc
trống rỗng, ngay sau đó phẫn nộ bên trong cơ thể nổi lên, hung hăng đấy bàn tay
đang chạm trên mặt nàng, quát lớn: “ Người đã làm gì ta?”
Sở Hạm sau một lát ngạc nhiên, biết được nàng hiểu
lầm, con ngươi thân thiết chuyển sang lạnh, nữ nhân không biết điều, giận tái
mặt, híp nửa mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tự biết một người nam nhân bình
thường có thể làm gì với một nữ nhân?”
“Ngươi. . .” nàng giận tới cực điểm, hắn lại có thể
dám, cầm lên cái gối hướng hắn ném tới: “Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện, không
được chết tử tế.”
Hắn đỡ lấy chiếc gối, khóa chặt mày, cầm cánh tay của
nàng, kéo tới trước mặt mình:” Ngươi càng ngày càng làm càn, ngươi đừng quên
thân phận của mình, đừng cho là ta thật không dám giết ngươi.”
“Ngươi muốn giết liền ngay lập tức giết ta đi, không
cần phải trăn phương ngàn kế vũ nhục ta.”. Nàng sau khi bị hắn kiềm chế tại
trước mặt, liền bình tĩnh, đối với hắn ngạo nghễ nhìn trừng trừng.
Hắn hận nhất chính là bộ dáng