
cuộc chiến ngày ấy, nếu kẻ bại chính là ta, ta cũng liền là một vong hồn dưới
đao phụ thân ngươi.”
“Loại phương pháo cực đoan sinh tồn này, đều không
phải là ý nguyện của ta, có lẽ ngươi sẽ không tin, ta mặc dù thiện chiến, nhưng
cũng không phải bạo chúa, quân sĩ của ta cũng sẽ không làm nhục phụ nữ và trẻ
em.” Nói đến đây, thắt lưng rũ xuống cánh tay nắm chặt, khơi dậy lên nội tâm
phẫn hận, “Mà năm xưa phụ thân ngươi chiếm thành trì Sở Quốc, lăng nhục phụ nữ
và trẻ em, huyết tẩy thành dân, những gì nên làm đều làm hết toàn bộ.” Hắn nhắm
mắt lại cố gắng bình ổn nội tâm giờ phút này đau đớn.
“Ta và phụ thân ngươi đều là người mang quá nhiều nợ
máu, ai cũng không thể so với ai làm nhiều hay ít, nhưng vì cái gì ngươi không
chịu buông tha cho cho tôn nghiêm của kẻ bạo chúa đã chết kia, mà giúp ta cai
trị đất nước, làm cho mọi người dân có thể có cuộc sống yên ổn?”
“Vì cái gì ngươi không chỉ một lần, tiếp tục hai và ba
lần khơi dậy nội tâm cừu hận của ta.”
“Lại vì sao ta hết lần này tới lần khác càng muốn yêu ngươi? Ngươi có lẽ sẽ
không tin , ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, cũng đã động tâm sâu sắc. Ba năm
này, ta không ngừng được bắt buộc chính mình phải quên ngươi đi, nhưng lại
không có lúc nào là không trông mong ngươi nhìn thấy thành dân cuộc sống yên
ổn, mà đến hướng ta thần phục, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta.”
“Chính là ngươi lại khăng khăng đến tận đây!”
Trên giường khuôn mặt ngủ say giống như thiên hạ có
địa loạn cũng không liên quan có chút không kiên nhẫn, hơn nữa phía sau lưng
trên vết thương đau đớn, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng che dấu, không an ổn lắc lắc
dưới thân thể.
Sở Hạm thở dài thật sâu, ngón tay xẹt qua cổ nàng thon
dài duyên dáng, “Tổn thương ở thân của ngươi, đau, lại ở lòng ta. Nữ nhân, đừng
khiêu chiến năng lực tự điều khiển của ta.” Chậm rãi cúi người xuống, nhẹ dán
lên cánh môi nàng hơi mân mê, con ngươi đen ảm đạm nhìn xuống…
Người dưới thân, cử động rất nhỏ, tựa đầu chuyển qua
bên kia, thoát khỏi hắn đang dán chặt… .
Hắn đứng thẳng người, tầm mắt ở lại trên người nàng
một lúc lâu, lặng yên không tiếng động, rời đi không quay đầu lại.
Sau khi bóng lưng hắn biến mất phía sau màn Nguyệt Nhi
mở mắt, lông mi thật dài run rẩy lên, nàng nghe thấy được mỗi một câu của hắn,
những lời này thật sâu lạc vào trong lòng nàng, trong lòng như hóa thành biển
khơi, bốn bề sóng dậy.
Nàng có thể tin tưởng trong lời nói của hắn sao? Phụ
thân thật theo như hắn nói là bạo chúa sao? Không, không thể tin tưởng, trong
trí nhớ của nàng, mỗi lần phụ thân xuất chinh trở về, trước tiên đều cũng đem
nàng ôm vào trong ngực, dùng râu ria to cứng của hắn đến cọ vào khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng, đối với nàng phụ thân yêu thương như thế của có thể là bạo chúa
sao? Nàng không thể tin tưởng.
Hắn đối với nàng tồi tệ như thế, thật là yêu nàng sao?
Không, cũng không thể tin tưởng, hắn chỉ là muốn lợi dụng nàng để làm yên lòng
thành dân Tuyên Quốc, không đi lung lay địa vị của hắn.
Nhưng trong lòng vẫn dậy lên chua sót ngọt ngào.
Từ sau khi Sở Hạm biểu đạt với nàng khi nàng
đang ở trong mộng, cũng không nhìn thấy tới gần nàng. Mỗi ngày đều đã khuya mới
trở lại Dực Khôn Điện nghỉ ngơi.
Từ lần đầu tiên nàng tới Dực Khôn Điện gặp một nữ nhân
là Nhã Phu nhân, cũng chưa từng thấy qua có nữ nhân ngủ lại ở nơi này, mà cũng
cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn ngủ lại tại nơi khác, chẳng lẽ hắn không có
các phi tử khác hay sao?”
Đều là quân vương, phụ thân của nàng khi mẫu thân nàng
còn sống, thập phần sủng ái mẫu thân của nàng, nhưng vẫn có đầy một viện hoa
đào trong hậu cung. Còn chưa có thấy hoa hắn có một bụi hoa lưu luyến.
Nguyệt Nhi thật tình làm tốt bổn phận của một nha
hoàn, quét tước, giặt giũ, từ ngày đó tới giờ chưa có chuyện gì xảy ra, rất
nhanh công việc của nàng trở nên thuận buồm xuôi gió, nàng làm mỗi một việc đều
chú tâm thật sự. Bởi vì nàng biết chỉ cần an phận ở chỗ này, hắn liền sẽ đối xử
tử tế với thành dân Tuyên Quốc.
Nàng luôn luôn trở về phòng nhỏ của mình trước khi hắn
trở về, nàng nhớ rõ lời của hắn, không hề đi khiêu chiến sự chịu đựng của hắn.
Mà nàng không thể bình tĩnh đối diện trước mặt hắn ở chung một chỗ, chỉ có thể
nên tránh đi… .
Hắn đối với biểu hiện của nàng lại buồn khổ không
thôi, rõ ràng nàng ngay tại bên người, nhưng không cách nào thân cận, khoảng
cách ở giữa hai người càng lúc càng lớn. Nhưng gần đây công việc bân rộn, cũng
thật sự bị phân tâm, mỗi khi trở lại tẩm cung đều đã mỏi mệt không chịu nổi, cứ
như vậy, hai người cũng sống yên ổn với nhau.
Hai ngày không thấy Sở Hạm trở lại, mà trong cung
không khí cũng trở nên khẩn trương, Nguyệt Nhi không để ý đến chuyện bên ngoài
cũng đã nhận ra phàn nào không khí mang theo khí tức dị thường.
Tuy rằng vẫn cần cù chăm chỉ xử lý công việc trong
Dược Khôn Điện, nhưng tâm lại bay ra ngoài Dực Khôn Điện, muốn biết không khí
dị thường này là có truyện gì xảy ra, muốn biết hắn vì sao không trở lại. Đáng
tiếc mệnh lệnh của Sở Hạm, nàng không thể rời khỏi Dực Khôn Điện