
vậy, giống tính cách tính
tình như vậy đều tốt, không những thế mà còn không hoa tâm gây chuyện, thật khó
tìm.”
Hàn Đình Đình chính đem bánh sủi cảo từng bước từng bước sắp xếp chỉnh tề,
ngẩng đầu nhìn mẹ cô tươi cười: “Mẹ làm sao mà biết anh ấy tính cách tính tình
đều tốt còn không hoa tâm ? Anh ấy ở trước mặt mẹ giả dạng ngoan đấy, thế nhưng
thời điểm ở nhà cùng con một người thật ngây thơ, còn luôn thích đem Phốc Phốc
giấu đi.”
“Nên ném xuống!” Đình mẹ trách cứ liếc nhìn cô một cái, bà biết lai lịch Phốc
Phốc.
“Mẹ…” Đình bảo làm nũng.
“Mẹ hỏi con, con cùng A Tống… Là cố ý còn không muốn có đứa nhỏ phải không?”
Đình mẹ hỏi, “Gần nửa năm không có tin tức, nếu các con không ổn, nên đi kiểm
tra thân thể, sớm chút dùng thuốc bổ điều trị.”
Hàn Đình Đình náo loạn khuôn mặt đỏ thẫm, mẹ lại như thế nào hỏi đều không
nói. Đúng vậy… Bọn họ đều kết hôn gần nửa năm, trong lúc này nhóm cha mẹ xem ra
là muốn đứa nhỏ nên bày ra chương trình hội nghị .
Nhưng là đối với cô cùng anh mà nói, luyến ái vừa mới bắt đầu a… Bất quá,
sinh một đứa nhỏ cho anh, nhất định rất thú vị, anh - người kia thật quá ngây
thơ a, làm ba ba về sau nói không chừng còn có thể cùng đứa nhỏ đoạt món đồ chơi
mà ghen tỵ. Lần trước anh hỏi qua cô đi? Hỏi cô về sau có đứa nhỏ, có thể càng
thương đứa nhỏ mà vắng vẻ anh hay không, nguyên lai anh khi đó liền nghĩ tới…
Nhưng là sinh đứa nhỏ, cũng không phải nghĩ là có thể sinh ra được… Nhất thời
nghĩ vậy, mặt cô nóng không thua gì cái nóng hôi hổi trong phòng bếp, lấy cớ nói
uống nước chạy đi ra ngoài, đứng ở trước bình nước uống trước mặt, nhịn không
được cắn môi thẹn thùng vụng trộm cười…
**
Tần Tống hai tay xách một núi hàng tết vào cửa, chỉ thấy bánh bao nhỏ nhà anh
hai tay bụm mặt, một người ha ha không biết ở đó cười ngốc cái gì. Anh buông bao
lớn bao nhỏ trong tay, tay chân nhẹ nhàng tiến lên, mạnh mẽ ôm cô, dán sát lên
cắn lấy môi cô, vang dội hôn một cái.
Hàn Đình Đình cả kinh, hét to một tiếng, bị anh hôn biến thành “Ngô ngô ngô
ngô” . Đình mẹ nghe thấy động tĩnh chạy đến liền thấy, con rể ôm nữ nhi đang hô
to gọi nhỏ xoay quanh, vợ chồng son nhốn nháo vui vẻ, bà cái gì cũng chưa nói,
cười trốn về phòng bếp.
“Anh tan tầm sớm như vậy?” Được buông, mặt cô còn đỏ bừng, Tần Tống nhịn
không được lại hôn một cái, “Sớm sao? Đều nhanh tới giờ ăn cơm tất niên đi?”
“Ba em nói đêm nay có chuyện, tám giờ hơn mới có thể trở về ăn cơm.” Cô treo
áo khoát anh trên móc, từ từ nói cười, “Anh có đói bụng không? Em lấy cho anh
một chén canh bánh trẻo uống được không?”
Tần Tống mắt nhìn phương hướng phòng bếp, ghé vào bên tai cô nóng hầm hập
nói: “Tôi muốn ăn em a Vợ…”
Bị cảm giác truyền điện tê tê dọc theo lỗ tai vào bên trong thân thể, cả
người đều trở nên yếu mềm, cô tựa vào trên vai anh nhẹ nhàng cọ, xấu hổ nói
không nên lời …
Cơm tất niên ở trong hồi pháo liên thanh vô cùng náo nhiệt. Bốn người vừa
vặn ngồi đầy xung quanh bàn vuông, một bàn đầy thức ăn nóng hầm hập, TV cũng
được chuyển từ phòng khách đến, đêm xuân tạo cho họ một khung cảnh đầy sức sống,
người một nhà vô cùng náo nhiệt miễn bàn có bao nhiêu tốt đẹp.
Đình ba nhận một ly rượu kính của Tần Tống, ông một ly, ông cho anh một ly,
Đình mẹ nhìn qua khẽ nhắc nhở: “Lão Hàn ông uống ít thôi, A Tống còn phải lái xe
.”
Đình ba “Ha ha” cười, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Đình Đình không phải
còn đây hay sao…”
Tần Tống nghe xong kinh ngạc, hỏi vợ nhà mình: “Chúng ta đêm nay không ở đây
sao?”
“Mẹ nói cùng nhau ăn cơm tất niên cũng rất được rồi, buổi tối vẫn là để cho
chúng ta đi tới thăm ba mẹ bên đó. Em nghĩ nơi này anh cũng ngủ không quen,
không bằng chúng ta liền trở về đi, dù sao cũng không xa.”
Kỳ thật trong lòng Hàn Đình Đình nghĩ tới Tần Uẩn hiện tại thân thể một ngày
không bằng một ngày, lễ mừng năm mới như thế này một năm chỉ có một lần, vẫn là
bồi ở bên người ông một chút.
Tần Tống tuy rằng thực không thích thân thích với nhà cũ Tần gia này, nhưng cùng Hàn Đình Đình giống nhau, anh kỳ thật thực hy vọng có thể cùng Tần Uẩn
cùng nhau trải qua một năm này. Lập tức trong lòng anh càng vui vẻ, cùng Đình ba
uống càng thêm náo nhiệt.
**
Tần gia nhà cũ trước sau như một, tiếng người ồn ào. Tần Tống cùng Hàn Đình
Đình tay cầm tay đi vào, Tần Uẩn đang bị mọi người vây quanh nói chuyện cười đùa
cũng sửng sốt.
“Lại đây ngồi đi.”- ông cười rộ lên, đối với con trai cùng con dâu vẫy
tay.
Trương Phác Ngọc cười cười nhìn hai người bọn họ nói: “Chúng ta thế nhưng
đang ở đây nói chuyện các con đấy!”
“Nói xấu con cái gì đi?” Tần Tống cười hỏi.
“Thế nào là nói xấu a!” Một người chị họ đưa qua một tạp chí đến, “Đang ở đây
khen cậu vung tiền như rác vì hồng nhan đấy! Đình Đình, em mau đưa vòng tay bảo
bối kia cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi!”
Tần Tống tiếp nhận tờ tạp chí liền nhìn thấy, là tin tức anh ngày đó cùng
người ta ở nơi đấu giá đôi vòng tay quý phi bị chụp được, tiêu đề rất kích
thích, vừa thấy đã biết chính là phong cách của Trần Duẫn Chi. Đập vào mắt là
bảo vật của Đường đại qu