
Không thể tàn nhẫn như vậy!”
“Ô ô ô vậy anh mau tung hoa cho sói xinh đẹp a!”
“Nhiều?” Anh đổi hướng, lê dép chậm rì rì qua đây, ngồi ở bên người cô tay ôm
cô.
“Nói đi cho anh nghe một chút, nếu có thể đem anh cũng dọa khóc, anh liền
thưởng cho em!”
“Anh xem…” Cô sợ hãi mở tay ra vẫn còn nắm lấy một khối vải nhung màu đỏ, mở
ra đến bên trong túi có mấy mảnh nhỏ của vòng ngọc bị đứt đoạn.
“Tần Tang tỷ đưa tới, thời điểm ở bên ngoài ,cô ấy bảo khi nhặt được cũng đã
nát, cô ấy không cùng người khác nói qua, hôm nay lại đây lặng lẽ trả lại cho em
…”
“Đây là đồ mẹ anh cho hả?” Tần Tống gẩy đẩy nhìn nhìn tỉ lệ, cảm thấy nhìn
qua rất quen mắt .
Hàn Đình Đình rơi lệ gật đầu. Cái vòng tay bằng ngọc này là thời điểm kết hôn
Trương Phác Ngọc nói chính là đồ gia truyền tự tay giao lại trên tay cô, cô bình
thường thực cẩn thận cất ở ngăn kéo, thời điểm tham gia những sự kiện trọng đại
mới có thể thật cẩn thận lấy ra.
Lễ Noel ngày đó cô mang theo, sau đó Tần Tống cùng Trần Dịch Phong đánh nhau,
nơi nơi đao quang kiếm ảnh, không biết làm sao đụng đến thế nhưng đem vòng tay
phá nát.
Lúc ấy rất loạn, lòng cô lại nóng như lửa đốt, căn bản không có nhận thấy
vòng trên cổ tay không thấy tung tích đâu.
Cứ tưởng đến buổi chiều Tần Tang nói cái kia bị vỡ tan tành, cô nhất thời cảm
thấy bầu trời đều sụp xuống…
“Cái này dễ dàng vỡ như vậy a?” Tần Tống hồn nhiên không lo chuyện, vươn tay
gõ đến gõ đi vật đặt ở trên bàn chơi đùa. Thấy cô sắp rơi nước mắt, anh xấu xa
nở nụ cười, chỉa chỉa khuôn mặt chính mình, “Hôn anh một chút, tôi mua lại một
cái khác cho em.”
Hàn Đình Đình một chút cũng không có tâm tình cùng anh ầm ĩ, mày chau mặt ủ
đẩy khuôn mặt của anh ra xa.
“Em có nghe anh nói không?” Tần Tống không nhẹ không nặng hù dọa cô: “Anh đi
nói cho mẹ anh biết, nói em đem đồ gia truyền nhà anh làm vỡ vụn !”
Cô sửng sốt, nhìn về phía anh, chỉ thấy anh ương ngạnh mặt lạnh nhíu mày,
nhất thời cô nước mắt tràn mi mà ra, xoa ánh mắt khóc thút thít nức nở.
Tần Tống kéo tay cô, bị cô dùng sức bỏ ra, cô nhào vào một bên ôm ôm gối ôm
khóc càng thêm thê thảm.
“Ai, anh nói giỡn mà …” Tần Tống vò đầu bứt tai, “Vợ? Vợ đừng khóc a!”
Anh mạnh mẽ đem cô ôm lấy, ở trên đầu gối dỗ cô giống như đứa nhỏ: “Đình bảo
ngoan, không khóc không khóc, anh chọc em vui nhé… Anh đến nghĩ biện pháp gạt mẹ
cho em, làm cho ai cũng không biết, em đừng khóc được không?”
“… Thật sự ?” Cô cầm lấy áo sơmi nhiều nếp nhăn của anh, hoài nghi nhìn
anh.
Tần Tống vội vàng “Thùng thùng thùng” vỗ ngực mở miệng thốt lời vàng, “Anh
cam đoan!”
“… Ừ.”
“Kia, hiện tại có thể cho anh hôn một cái đi?”
“… Tránh ra! Trứng thối!”
**
Tần Tống quả nhiên ngay sau đó không lâu vào một ngày nào đó mang về nhà một
đôi vòng tay quý phi, trong đó một cái có một đoạn màu xanh lục, vô luận là tính
chất hay hình dạng đều rất giống với món đồ Trương Phác Ngọc đưa cho kia.
Hàn Đình Đình tay cẩn thận cầm lấy nó nghiên cứu qua mấy vòng tốn cả đêm, lo
sợ bất an hỏi anh: “A Tống, này… thực quý đi?”
Tần Tống khi đó đang ở trên wifi ngoạn, nghe thấy cô hỏi cũng không quay đầu
lại, “Một trăm một cái.”
“…” Hàn Đình Đình mở to hai mắt, “Là đồ giả sao? !”
“Ừ.” Anh tranh thủ lúc rảnh rỗi đối với cô nháy mắt nghịch ngợm mấy cái,
“Không phải người chuyên nghiệp đánh giá ngọc một chút cũng không nhận ra được
đâu, em yên tâm mang đi.”
Hàn Đình Đình vì thế vô cùng thoải mái mà nhận lấy. Bởi vì biết là hàng giả,
vốn không như lúc trước phải thật cẩn thận, cơ hồ mỗi ngày đều mang trên
tay.
Hôm ba mươi ở nhà mẹ đẻ, thời điểm chuẩn bị cơm tất niên, Đình mẹ khen đẹp,
cô liền tháo xuống đưa cho Đình mẹ.
“Không muốn không muốn!” Đình mẹ xua tay, “Cái này quý trọng như thế, tôi cả
đời không dám yêu thích, con đeo rất đẹp, cẩn thận giữ gìn đi!”
“Mẹ, cái này không quý.” Đình Đình đặc biệt vui vẻ nói, “Nhìn giống ngọc
thật, kỳ thật là đồ giả.”
Đình mẹ kinh ngạc tiếp nhận đến, mẹ con hai cái đầu dựa vào đầu nghiên cứu
một phen, nói chuyện rất là vui vẻ. Từ sau khi Đình ba ngầm đồng ý sự an bài của
Tần Tống, Hàn gia chưa bao giờ có ngày vui vẻ như vậy.
Đình ba điều động đi dặm (bằng1/2 km) đường bằng phẳng, công tác tuy rằng
giống như trước đây vất vả, nhưng là thành quả lớn lao, mỗi một bút thành tích
đều quang minh chính đại thuộc về danh nghĩa của chính ông, năm trước theo
thường lệ đi khảo sát bên trong do ông dẫn đầu, Tần Tống lặng lẽ nói cho Hàn
Đình Đình nói đầu xuân năm sau phỏng chừng có thể lên trên.
Kỳ thật Đình mẹ cùng Đình Đình cũng không cầu Đình ba thăng quan tiến chức,
phát tài lại càng không cần nói, họ chỉ hy vọng ông có thể như mong muốn của
chính bản thân ông chứng thực được giá trị của mình, cùng lúc đó cũng có thể
nhận đủ hồi báo mà ông nên có.
“A Tống thật sự rất tốt, một nửa con rể một nửa là con trai, nó có thể sánh
bằng chuyện mà đứa con trai có thể quản lý, nhà chúng ta thực nhờ nó nhiều lắm.”
Đình mẹ vui tươi hớn hở, không nề hà phiền toái lại khích lệ con rể bảo bối của
bà một lần nữa, “Kẻ có tiền trong nhà có đứa nhỏ như