
ồi xuống, theo thói quen chăm chú xem thực đơn, rồi nói:
“Cho vài dĩa rau xào, càng ít dầu mỡ càng tốt, chay mặn gì cũng được.”
“Cô nương có muốn nếm thử vài món ăn bài thuốc hay không? Lần trước Ngũ công tử của Vân gia trang đến đây, chưởng quầy của bọn ta thỉnh hắn khai đơn, toàn Trung nguyên này chỉ có tửu quán này của bọn ta là có thôi.”
Da mặt nàng khẽ co rúm lại, cười nói: “Lần sau sẽ thử. Lần này ta chỉ muốn ăn rau cải thôi.”
Điếm tiểu nhị miệng đáp lời, tay ân cần châm trà, mắt để ý thấy cô nương này thật đẹp, chân mày nàng được tỉa rất tuấn tú, nếu nàng mặc nam trang, hắn cũng sẽ không nhận ra nàng là một vị cô nương.
Nàng liếc hắn một cái, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không, không có, tiểu nhân chỉ là…tiểu nhân chỉ là lần đầu tiên thấy cái gì gọi là nam nữ giai nghi (gương mặt nhìn giống nam mà cũng giống nữ). Cô nương thật sự là……” Nhất thời nghĩ không ra từ nào đặc biệt để mô tả, chỉ phải lặp lại: “Thật sự là rất tuấn nha.”
Nàng nghe vậy, nở nụ cười. “Aizz, ta ăn mặc như vầy ngươi cũng thấy ta giống nam tử, đây cũng coi như là thất bại của ta.” Nàng thở dài. “Một nam nhân cải trang thành nữ nhân, quả nhiên không dễ a……”
Điếm tiểu nhị lắp bắp: “Cô nương là tướng mạo nửa nam nửa nữ, muốn cải nam trang liền thành một nam tử tuấn tú, cải nữ trang tự nhiên là nữ……Giờ rõ ràng là nữ tử mà.”
Nàng bật cười: “Ta đói bụng, tiểu nhị ca, ngươi mau bưng thức ăn lên đi.”
Điếm tiểu nhị vội vàng xuống lầu chuẩn bị.
Nàng theo thói quen mà mân mê đôi đũa, nhìn xuống ngã tư đường dưới cửa sổ.
Đang chính ngọ, khách đến ăn cơm càng ngày càng đông, lúc điếm tiểu nhị bưng cơm và thức ăn lên, trên lầu hai đã có thêm ba, bốn bàn khách ngồi.
Điếm tiểu nhị lại phát hiện nàng dùng tay trái chơi đùa với chiếc đũa, vài lần chiếc đũa bị rơi xuống, tựa hồ tay trái của nàng có chút vấn đề.
Lúc hắn bưng đồ ăn đến, ngửi được mùi thuốc nhè nhẹ tỏa ra từ người nàng. Hắn cúi đầu xuống lén nhìn, phát hiện ra chiếc hầu bao buộc bên hông nàng, rõ ràng lúc nàng bước vào hắn không thấy.
“Sao vậy?” Nàng nhướng mày hỏi.
Điếm tiểu nhị nhìn chằm chằm nửa ngày, giọng kinh ngạc:
“Thì ra là vậy, chiếc đai lưng gấm bên hông cô nương quá dài, khi đi lại che khuất đi hầu bao, giờ ngồi xuống mới lộ hầu bao ra.” Cô nương này thắt lưng thật nhỏ, nhưng nhỏ cỡ nào cũng không cần phải buộc đai lưng dài như vậy chứ?
“Đai lưng này có thể dùng vào rất nhiều việc, ví dụ như có thể cứu được một mạng người.” Nàng cười nói.
“Thì ra là thế.” Khách hàng là tối cao. Khách hàng chỉ nói lấp lửng thế thôi, cho dù hắn tò mò muốn chết, nhưng cũng tuyệt không thể truy hỏi thêm, vì thế, hắn đành lui xuống.
Không bao lâu, căn phòng trang nhã trên lầu hai này chật kín. Khách đến quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ của nàng, khách khí hỏi: “Cô nương, có thể cho ngồi chung bàn hay không?”
Nàng liếc mắt một cái, hào phóng nói:
“Cứ tự nhiên, mời!”
Người đến là hai gã thiếu hiệp tuổi chừng hai mươi mới xuất đầu lộ diện tại Trung nguyên, diện mạo đều thuộc hàng thượng đẳng, tương đối có khí chất, sau khi thi lễ cảm tạ xong liền tự chia nhau ngồi xuống, gọi điếm tiểu nhị, kêu vài món ăn đơn giản.
“Cô nương là người giang hồ?” Một gã thiếu hiệp trẻ tuổi lên tiếng hỏi.
“Tạm xem như thế.” Nàng chuyên tâm ăn cơm. Cơm không thể ăn quá no, đó mới là đạo dưỡng sinh, nàng một mực tuân theo.
“Có danh hào hay không?”
“Ta nghĩ, chắc là không có.”
Thì ra là một cô nương mới bước chân vào giang hồ. Trong lòng hai gã nam tử trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi liếc mắt ngắm nàng một cái nữa. Nàng trông còn trẻ, nhưng không yếu ớt lỗ mãng như những tiểu nữ hiệp khác trên giang hồ.
Môn phái nào cũng đều có nữ tử tập võ, đến tuổi sẽ bước chân vào giang hồ, ngay từ đầu dựa hơi sư huynh đệ đồng môn, hành sự vô cùng kích động. Còn cô nương này tuy trẻ tuổi nhưng khí chất trầm ổn, hoàn toàn không giống những tiểu nữ hiệp nổi danh giang hồ mấy năm gần đây, đôi mắt nàng vừa tuấn tú vừa xinh đẹp, nước da khỏe mạnh, vô cùng mịn màng…… Hai vị thiếu hiệp trẻ tuổi nghĩ đến đó, sắc mặt đều đỏ ửng, không khỏi đồng thời ho khan một tiếng.
Nàng ngắm ngắm thấy chỗ bọn họ ho rất gần với dĩa rau của nàng. Nàng nhẫn, ăn phải nước bọt của người khác, cũng không tính là gì…… Tuyệt đối có thể nhẫn.
Một gã trẻ tuổi trong bọn đánh trống lãng, nói:
“Cổ huynh, ngươi đặc biệt đến Dương Châu thành lần này là vì Vân gia trang sao?”
Người trẻ tuổi còn lại đúng là Cổ Thiếu Đức, hắn nói:
“Đúng vậy. Triều đình sáu năm một lần tổ chức khoa cử Võ Trạng Nguyên, năm nay Ngân Thủ Tam Lang Đồ Tam Lung đoạt hạng nhất, sẽ trở thành trọng thần lương đống của triều đình. Đồ Tam Lung vốn là kẻ vô gia cư, năm ngoái đã từng ở nhờ Vân gia trang, có giao tình khá tốt với Nhàn Vân công tử, gia sư phái ta đến chúc mừng, tiện thể sao chép lại phần nào sự tích Ngân Thủ Tam Lang, trở về cho đệ tử bổn môn tham khảo. Hoàng hiền đệ đặc biệt đến Vân gia trang lần này cũng vì thế hay sao?”
Người trẻ tuổi được gọi là Hoàng hiền đệ cười nói:
“Đúng vậy, Tái Nhiễm đúng là vì thế mà đến đ