
c
sống cơ cực hơn mười năm trời.
Người phu ngựa đã lừa đại tiểu thư xinh đẹp của Ôn
gia, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Mười năm, một ngày sau khi lên
núi ông ấy đã không trở về, ông ấy bị trượt chân ngã rồi chết. Ôn Nhã Như đã
nói như vậy. Tất nhiên nghe mẫu thân nói như thế, Đường Duyệt đương nhiên sẽ
tin. Không đến nửa tháng sau. Đường Duyệt đã cùng với mẫu thân chuyển đến Đường
Gia Bảo, mẫu thân làm vợ lẽ của Đường Mẫn, họ Đường cũng chính thức trở thành
họ của nàng.
Từ ngày chuyển về Đường gia, ngoài việc đổi họ ra, thì
tất cả mọi việc của Đường Duyệt đều không thay đổi. Nhưng mẫu thân thay đổi rất
nhiều… Cảm giác của nàng khi nhìn thấy Đường Mẫn, mẫu thân, tiểu đệ mới sinh ở
cùng nhau. Đường Duyệt đột nhiên hiểu ra rằng ba người đó đã là một thế giới
rất toàn vẹn. Nàng chỉ là một người ngoài, một người xa lạ mà thôi.
Ở Đường gia, ăn ngon, ngủ kỹ, nhưng trong lòng không
thấy thoải mái.
Ngây người đứng ở ngoài cửa, Đường Duyệt đột nhiên nhớ
lại ngày chôn cất phụ thân, bà lão hàng xóm, nhìn mẫu thân mặc áo tang, đứng
thờ ơ, liền nói với Đường Duyệt: “Khổ thân đứa trẻ này, sau này đều phải dựa
vào chính sức của mình thôi”.
Hôm đó, Đường Duyệt ngây thơ hỏi một câu rằng: “Tại
sao ạ?”.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão lộ ra một nụ
cười thân thuộc, nhưng hàm chứa một nỗi bi ai: “Con không có phụ thân, cũng
đồng nghĩa là không có mẫu thân”.
Đợi lúc mẫu thân lạnh lùng đi qua, bà lão lại lắc đầu
quay đi. Trải qua một thời gian rất dài, Đường Duyệt mới dần dần hiểu ra ý
nghĩa trong những câu nói của bà lão.
“Nếu như không có Tiểu Bảo thì tốt biết mấy, nếu như…”
Đường Duyệt giật mình bởi suy nghĩ này, nàng không dám nghĩ nữa.Tiểu đệ Đường
Tiểu Bảo đáng yêu, bé bỏng như vậy, sao nàng có thể có những suy nghĩ như thế?
Lại còn dám nguyền rủa tiểu đệ như vậy? Mặc dù từ lúc Tiểu Bảo được sinh ra thì
mẫu thân ngày càng không để ý tới nàng, trước đây mẫu thân cũng rất ít khi cười
với nàng. Nói như vậy để thấy rằng Tiểu Bảo đã làm cho mẫu thân cười nhiều hơn,
chứ không phải là Tiểu Bảo đã cướp đi nụ cười thuộc về nàng mới đúng. Nàng làm
sao có thể nảy ra những suy nghĩ ác độc như thế chứ? Đường Duyệt trân trân nhìn
xuống dưới gốc cây, tim đập rất mạnh, cả bàn tay toát mồ hôi, chỉ cần động đậy
thôi, nàng sẽ rơi từ trên cây anh đào xuống đất.
Nếu như rơi xuống đất, nếu như rơi xuống đất, chắc
chắn sẽ gặp được phụ thân, phụ thân rất thật thà. Chỉ cần nhẹ nhàng buông tay,
thì sẽ không cần đối mặt với sự châm chọc cạnh khóe của những người trong Đường
Gia Bảo, thậm chí là đánh nàng tím bầm giống như đánh một đứa con trai. Thêm
nữa cũng không cần đối mặt với từng câu nói hay mỗi việc làm không chút tình
cảm nào của mẫu thân nữa. Và cũng không cần phải làm kẻ ăn bám làm mọi người
đều ghét…
Nàng vô thức ngả dần về phía trước, bàn tay cuối cùng
cũng buông lỏng, đột nhiên có người hét to: “Này, cô nương trên cây kia!”.
Đường Duyệt giật mình, tay nắm chặt lấy cành anh đào.
Nàng nhìn xuống dưới, chiếc xe không biết đã đậu ở đó từ lúc nào. Không nhìn
thấy người nói lúc nãy, Đường Duyệt giật mình nhìn chăm chăm. Nàng chưa từng
nhìn thấy một chiếc xe nào như thế. Thân xe phát ra một thứ ánh sáng đen bóng,
giống như một hòn đá quý màu đen, không nhìn thấy sự hào hoa, nhưng rất có
phong thái. Ở Đường gia lâu như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều chiếc xe ở ngoài
cửa lớn, nhưng chiếc xe như thế này rất hiếm khi nhìn thấy. Con ngựa to dẫn đầu
tám con ngựa, thần khí dũng mãnh, đúng là một con tuấn mã tốt. Người đánh xe
mặc một bộ đồ tơ lụa màu xanh, thần khí nhanh nhẹn, khí chất hào sảng giống như
một thanh niên tuấn tú được sinh ra từ một gia đình giàu có nào đó.
Phía đằng sau càng làm cho Đường Duyệt thấy bất ngờ,
rèm xe nhẹ nhàng mở ra, bước ra là một chàng trai tuấn tú, miệng nở một nụ
cười.
“Cô nương ở trên cây kia, nàng trèo cao như thế để làm
gì vậy?”
Đường Duyệt ngần ngại nhìn người thanh niên đang đứng
dưới gốc cây. Đương nhiên nàng không dám nói rằng mình đang chuẩn bị nhảy
xuống, đành nói: “Ta chỉ là… ngắm phong cảnh mà thôi”.
Chàng trai cười và nói rằng: “Nàng có nhìn thấy quanh
mình có rất nhiều hoa anh đào không?”.
Đường Duyệt nhìn xung quanh, quả nhiên trên cây có rất
nhiều hoa anh đào. Từng chùm nho nhỏ, màu hồng, phát ra ánh sáng như màu hồng
mã não. Khi gió thổi, có thể ngửi thấy mùi hương hoa anh đào phảng phất.
“Nàng hãy rung cây đi, hái hộ ta một ít hoa anh đào có
được không?” Người dưới gốc cây tiếp tục nói, Đường Duyệt có chút băn khoăn.
Người thanh niên đó thấy nàng im lặng, vẻ mặt sầu não,
kiên trì nói: “Nàng rung nhè nhẹ thôi, cẩn thận đừng để bị rơi xuống đất”.
Đường Duyệt không còn cách nào khác, đành phải rung
mấy cái. Trên cây rơi xuống vài bông hoa anh đào. Chàng nhẹ nhàng cười một cái,
cúi xuống nhặt lên, sau đó quay trở lại xe ngựa của mình. Một lúc sau, vén tấm
rèm che cửa lên và nói với nàng: “Hoa anh đào rất ngọt, nàng đừng quên nếm thử
nhé!”.
Đường Duyệt ngẩn ra một lúc, nhìn theo chiếc xe chạy
về hướng Đường Gia