Nhật Ký A - B

Nhật Ký A - B

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323661

Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.

thấy quẫn bách, so với anh nhìn thẳng cô càng cảm thấy quẫn bách hơn.

“Cười một cái.” Anh lại ra lệnh nói.

Nhưng cô làm sao cũng không cười được.

“Này,” anh nói, “Vừa rồi thực ra… tôi đảo ngược một chút.”

“… Đảo ngược.”

“Ừm,” anh nhấn nút chụp, nhưng tiêu điểm không phải cô, “Vấn đề thứ nhất tôi nói dối, vấn đề thứ hai tôi nói thật.”

“Nhưng không phải anh nói -”

“Khi đưa tay vào, tôi nghĩ, chỉ có thể cùng lúc đưa tay của hai người vào trong mới phân biệt ai nói dối ai nói thật, vậy mới là ‘cái miệng của sự thật’ chân chính, cho nên tôi quyết định khi tôi nói dối thì cô nói thật, khi tôi nói thật thì cô nói dối.”

“Vậy…” Lương Kiến Phi nói, “Thực ra anh đã từng yêu đương, hơn nữa tuần trước anh và Từ Ngạn Bằng… quả thực nói xấu sau lưng tôi?!”

“Ừm…” Khuôn mặt anh ẩn phía sau máy chụp hình, ngón tay nhanh chóng nhấn nút chụp, tiêu điểm vẫn không phải cô, “Nhưng chính xác mà nói, việc đó không thể xem như là nói xấu, chỉ là thảo luận về cô mà thôi.”

“Các anh nói gì về tôi?”

“Từ Ngạn Bằng hỏi tôi, mỗi lần cô đến thu âm tiết mục đều mang giày bằng phẳng, có phải bởi vì kiêng dè về vấn đề chiều cao của anh ta không?”

Lương Kiến Phi bất giác đo lường chiều cao của Từ Ngạn Bằng trong đầu mình, quả thực cô mang giày bằng phẳng, tầm mắt gần như song song với bờ môi của anh ta, có thể thấy được anh ta chỉ cao hơn cô 6,7 cm. Nhớ lại lúc hai người thì thầm trong góc, cô không khỏi cười ra tiếng - trời à, Ngạn Bằng thực sự để ý điều đó?

“Anh trả lời thế nào?” Cô nhe răng cười hỏi Hạng Phong.

“Tôi?” Anh chụp đủ rồi mới buông máy chụp hình xuống, quay đầu nhìn về phía xa xa, “Tôi nói với anh ta không phải như vậy, sự thật cô là ‘bà đàn ông’ căn bản không cần giày cao gót.”

“Hạng Phong!...”

Buổi tối trước khi ngủ, Lương Kiến Phi đứng ở ban công khách sạn nhìn xuống ngã tư đường dưới chân, không biết vì sao cô rất thích chỗ này của thành phố, có lẽ như công chúa nói trong phim, đây là một thành phố tự do, ở đây cô cảm thấy hơi thở của tự do.

“Tốt nhất cô nên mặc áo khoác vào.” Trong im lặng, có một âm thanh nói.

Cô quay đầu, phát hiện không biết khi nào Hạng Phong đứng ở ban công phòng anh, giống như cô, anh đang nhìn ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo.

“Tôi không lạnh.” Trên thực tế, khi nói lời này cô đã cảm thấy có chút mát lạnh.

Anh cười khổ, không nhìn cô: “Cô nhất định phải đối nghịch với tôi sao?”

“… Ngày mai đi đâu?” Cô quật cường hỏi.

“Đi những nơi còn lại, nghe nói là gần đây, đi bộ cũng được.”

“Này, anh rất thích phim điện ảnh kia à?”

Anh quay đầu nhìn cô một cái, gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn ngọn đèn loé ra từ đài phun nước cách đó không xa.

“Thế… anh đã từng gặp người phụ nữ giống như ‘công chúa’ chưa?”

Đầu tiên anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó thì cười rộ lên: “Vậy cô nói cho tôi biết, ‘công chúa’ là người phụ nữ như thế nào?”

“Ừm… Chính là người phụ nữ cao quý, hồn nhiên, tốt bụng, xinh đẹp - nhưng đương nhiên, vì cô ấy là công chúa, cũng khó tránh khỏi một chút bướng bỉnh và hay ra lệnh.”

Anh vẫn cười, nhìn cô cười, ngọn đèn trên tường rất mờ, cho nên cô không nhìn rõ anh.

“Đúng vậy, tôi đã gặp qua. Thực ra mỗi người đàn ông đều gặp qua,” giọng điệu của anh như là không nói chuyện của mình, “Nhưng đàn ông sẽ không bởi vì một ‘công chúa’ nào đó mới yêu thương cô ấy, hoàn toàn ngược lại..”

“?”

“Bởi vì rơi vào bể tình, cho nên ở trong mắt đàn ông, người này chính là ‘công chúa’.”

“… Quá buồn nôn,” trầm mặc nửa ngày, Lương Kiến Phi mới cứng nhắc quăng ra một câu như vậy, “Tôi muốn ngủ, tạm biệt.”

Cô xoay người đóng cửa kính ban công, kéo màn lại, rồi nhảy lên chiếc giường lớn phủ khăn trải giường màu vàng.

Hạng Phong thật đáng giận, anh chẳng lẽ không biết đạo lý này, mỗi người phụ nữ đều ghen tị… Phụ nữ được đàn ông coi như “công chúa” thì sao?

Ít nhất, cô có phần ghen tị.

2009. 2. 14

Sáng sớm hôm sau,

Lương Kiến Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đối phương thông báo bằng

tiếng Anh loạn xạ, mặc dù vậy, trong lúc ngủ mơ cô vẫn ý thức được nên thức

dậy.

Nhà ăn cung cấp bữa

sáng ở trên tầng cao nhất mà không phải ở đại sảnh lầu một, không gian nhà ăn

không lớn, cho nên ở sân thượng cũng sắp xếp bàn ăn, nếu là mùa thu, phong cảnh

khẳng định rất đẹp, nhưng Rome vào tháng hai thật sự không thích hợp ăn bữa

sáng ngoài trời trong không khí lạnh, vì vậy cô ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, đối

diện với người đàn ông đang đọc cuốn sách bìa trắng mà nói:

“Hôm nay tôi có thể

không cần vác theo cái túi ‘không biết gọi là gì’ không?”

Người đàn ông từ

cuốn sách ngẩng đầu lên: “Túi nào?”

Dưới đáy lòng cô thở

dài, rồi trả lời: “Chính là cái túi mà anh kiên quyết muốn tôi mang lên máy

bay.”

“À…” Anh bừng tỉnh

hiểu ra, “Vẫn vác theo đi.”

“…”

Cô quyết định lấp

đầy bụng trước, vì thế cô đứng dậy đến khu buffet lấy một ít đồ ăn trở về, rồi

chuyên tâm ăn uống.

“Này,” Hạng Phong hỏi,

“Cô đã từng trải qua lễ tình nhân chưa?”

“… Đương nhiên.”

“Phải làm những gì?”

Trứng rán của cô

thực cứng, phải dùng dao mới có thể cắt ra, cô cắn một miếng, cảm thấy mùi vị

không ngon lắ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t