
chuyện gì mà
cô có hứng thú,” anh dừng một chút, lại bổ sung, “Nhưng không bao gồm việc cãi
nhau với tôi.”
Cô cười rộ lên, cười
đến mức rất vui vẻ, thậm chí cười ra tiếng: “Ha ha, ai muốn cãi nhau chứ!”
“Nhưng tôi cảm thấy
cô rất thích…” Anh trừng mắt liếc cô.
“Đại tác gia, anh
đánh giá bản thân mình quá cao rồi!” Cô cũng trừng mắt nhìn anh.
“Vậy… tại sao cô
không thử…” Anh vẫn rủ mắt xuống như là rất chuyên tâm ăn uống, “Yêu đương
chứ?”
Đôi mắt của cô đột
nhiên tối sầm, “… Anh chưa nghe qua một câu nói sao?”
“?”
“Sự thật so với hư
cấu càng tàn khốc hơn.”
Hạng Phong nhíu mày,
“Tại sao dùng ‘càng’, sự thật vốn tàn khốc hơn hư cấu mà. Vả lại, trên cơ bản
tôi cho rằng câu này vốn nên nói là ‘sự thật so với hư cấu càng không thể tưởng
tượng’.”
Lương Kiến Phi nhìn
anh bằng nửa con mắt nói, “Trọng điểm tôi muốn nói là ‘sự thật’ và ‘tàn khốc’,
không phải ‘càng’ - hơn nữa anh coi như giả bộ là tôi nói đúng đi!”
Anh cau mày, nhưng
miễn cưỡng chấp nhận cách nói của cô, “Thế nhưng tôi cảm thấy cô không cố gắng
chút nào - đối với… phương diện này.”
“Tại sao không chứ?”
Cô như là chịu oan ức rất lớn, “Gần như mỗi tháng tôi đều bị ép buộc đi xem mắt
hai người đàn ông, mỗi một lần tôi phải ăn mặc giống như thánh nữ!”
“Cô thực sự muốn đi
sao?” Anh nói trúng tim đen của cô.
Cô mím môi, lắc đầu.
Một lát sau cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói, “Anh không cần dùng
giọng điệu của người cha mà giáo huấn tôi, chính anh cũng không hơn không kém!”
Hạng Phong trừng mắt
nhìn cô: người cha? Phải không?
“Người đã sống 33
năm nhưng chưa từng trải qua yêu đương thì không có tư cách phê bình tôi.” Cô
trừng mắt trở lại.
Anh cúi đầu húp một
ngụm nước lèo, nói qua loa: “Ai nói tôi không có…”
Lương Kiến Phi ngẩn
người, dường như ứng nghiệm câu nói khi nãy của anh: sự thật so với hư cấu càng
không thể tưởng tượng.
“Đại tác gia, anh có
thể miêu tả người phụ nữ bất hạnh kia không?” Cô vén tóc trên vai, động tác này
làm cô trông rất nữ tính.
Sắc mặt của Hạng
Phong bỗng nhiên trầm xuống, anh ngơ ngẩn trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói, “Cô
ấy… Cô ấy đã chết…”
Cả phòng khách đắm
chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ nghe thấy âm thanh của chiếc thìa bạc anh dùng để
múc nước lèo.
“Tôi xin lỗi…” Đây
là lần thứ hai cô xin lỗi trong tối nay, mà lúc này đây còn thành khẩn hơn,
thậm chí mang theo sự bất đắc dĩ và cảm thông.
Hạng Phong ngẩng
đầu, anh không hề báo trước mà nở ra một nụ cười thành công dịu dàng đối với
Lương Kiến Phi, “Đúng vậy, ở trong lòng tôi…”
“?”
“Ở trong lòng tôi,
cô ấy đã chết - cô ấy gả cho một người đàn ông có tiền, còn đáp máy bay đi Los Angeles.”
Lương Kiến Phi giận
tím mặt sau khi bị đùa giỡn, nhưng cô không dám thực sự gào thét với anh, cho
nên chỉ nghiến răng chịu đựng, cô hận không thể dùng ánh mắt giết anh.
Hạng Phong cầm chén
bỏ vào bồn rửa rồi xoay người nhìn cô, trên mặt nhịn không được mang theo nụ
cười.
“Anh cho rằng trêu
chọc tôi chơi rất vui phải không?” Cô phụng phịu.
Anh nhún vai, không
trả lời câu hỏi của cô, chẳng qua có một nửa tinh nghịch nói, “Áo khoác này của
cô quá lớn, đang chuẩn bị béo lên để mặc sao?”
Lương Kiến Phi trừng
mắt liếc anh một cái, cô xoay người đến đầu kia của phòng khách ngắm nhìn hồ cá
của anh, không cẩn thận mà trả lời: “Đây là quần áo của chồng cũ tôi, hôm nay
trước khi ra ngoài tiện tay cầm lấy.”
Rong biển và những
sinh vật trong hồ nước kia đều do anh dùng nhiều tinh thần và thể lực nuôi
dưỡng, cô thưởng thức cảnh hồ cá, thỉnh thoảng lấy ngón tay cùng di chuyển theo
những con cá ở bên trong.
Hạng Phong trầm mặc
một lát, anh bỗng nhiên mở miệng: “Cô còn giữ đồ của anh ta?”
Giọng nói của anh
khàn khàn, ngay cả chính anh cũng ngạc nhiên.
Lương Kiến Phi ậm ờ
lên tiếng, có lẽ cô cảm thấy cùng anh nói về đề tài này thật sự nhàm chán: “Ừ,
chỉ là quên vứt bỏ…”
Nói dối!
Tối nay Hạng Phong
vốn muốn đưa Lương Kiến Phi trở về, nói thế nào thì cô cũng vì một câu của anh
mà bất chấp gió lạnh đến đây, thế nhưng anh tạm thời thay đổi chủ ý, chỉ mở cửa
tiễn cô ra ngoài, sau đó nói câu “Dọc đường cẩn thận”.
Sau khi đóng cửa,
anh lại thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ sát đất, thế nhưng
trông cứng nhắc đến dọa người.
Để cho mình cô trở
về, làm sao lại trở về như thế.
Vả lại… cô vẫn mặc
chiếc áo khoác quên ném kia, sợ gì chứ!
Trước khi ngủ, Hạng
Phong nhận được điện thoại của em trai Hạng Tự, nói muốn đem “Tiểu Bạch” đưa
đến chỗ anh, nhưng Tử Mặc ở bên cạnh kêu to không cho phép.
“Tiểu Bạch” là giống
chó Shiba Inu, lúc đầu Hạng Tự mua để dỗ dành Tử Mặc, nhưng mà sau khi Tử Mặc
mang thai, thằng nhóc này lại tìm đủ mọi cách muốn đem con chó đến chỗ anh.
Hai vợ chồng ở đầu
dây bên kia tranh chấp với nhau, Hạng Phong cầm điện thoại đi vào phòng bếp rót
một ly nước ấm, đồng thời đến tắt đèn hồ cá, sau đó anh trở về phòng ngủ đóng
cửa lại, xốc chăn lên nằm vào trong mới nghe Hạng Tự nói: “Được rồi, tạm thời
không đưa đi, nhưng nếu kiểm tra sức khoẻ lần sau chỉ tiêu vẫn còn cao thì nhất
định