
ủa Al Gore lấy
tên 《 Lời bịa đặt to lớn của sự nóng lên trên
toàn thế giới 》, bộ phim tài liệu này đã sử dụng số liệu
liệt kê, phỏng vấn phương thức của các nhà khoa học để giải thích rõ rằng trái
đất ấm dần lên là do sự thay đổi phóng xạ của mặt trời cùng với sắp xếp thải
khí nhà kính không hề liên quan đến nhau, hơn nữa việc này lấy danh nghĩa bảo
vệ môi trường để quấy nhiễu sự đi lên của các quốc gia đang phát triển. Hiện
nay, đại hội khí hậu toàn cầu được tổ chức tại Copenhagen lại đưa ra thắc mắc này, điều này
khiến cho các quốc gia trên thế giới chú ý…”
Hạng Phong dừng lại
liếc mắt nhìn hai vị hợp tác với mình, nhưng hai người này hoặc là dán mắt vào
màn hình mà ngáp, hoặc là dứt khoát tắt microphone để nhai miếng cá khô, trên
mặt rõ ràng viết hai chữ: không thú vị.
Anh không khỏi nhíu
mày, đề tài câu chuyện vừa được thay đổi, bản tính trêu chọc bẩm sinh của vị
tiểu thuyết gia bắt đầu lộ ra: “Như vậy, cô đồng ý với quan điểm này không,
Lương Kiến Phi tiểu thư?”
Lương Kiến Phi đột
nhiên quay đầu nhìn anh, nửa miếng cá khô vẫn còn đang ăn dở, bởi vì cô không
dự đoán được anh chợt đem mũi nhọn chuyển hướng sang mình, cho nên chỉ có thể
dùng từ “kinh ngạc” để hình dung biểu tình trên nét mặt của cô bây giờ.
“Hay là cô có một
quan điểm khác?” Anh nhìn cô, cười hì hì nói như là có “lòng tốt” vì cô tranh
thủ thời gian.
Lương Phi vừa cố
gắng nuốt nốt miếng cá khô, vừa mở microphone lên, cô dùng giọng nói vẫn rõ
ràng mà tiếp lời: “Trên thực tế… Đúng vậy.”
“Ồ?” Anh không có ý
muốn buông tha cho cô, “Như vậy cô cho rằng cái gì khiến cho nhiệt độ không khí
trên trái đất ấm lên, dựa theo cách nói vừa rồi của cô, không phải là hiệu ứng
nhà kính, cũng không phải do phóng xạ của mặt trời?”
Cô trừng mắt lên
nhìn, ổn định lại tâm trạng của mình, suy xét rồi nghiêm túc đáp: “Có lẽ là bởi
vì tiết mục của chúng ta rất được hoan nghênh, các nhóm hành tinh trong hệ mặt
trời vì muốn bắt sóng tốt tín hiệu của tiết mục chúng ta, không tiếc thay đổi
quỹ đạo của chính mình mà tiến về phía trước, hướng về địa cầu, tôi nghĩ trong
đó hẳn cũng bao gồm cả mặt trời.”
Nói xong, cô vẫn còn
suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy câu trả lời của mình thật tuyệt vời, cô không
khỏi đắc ý cười rộ lên.
Hạng Phong hừ giọng
xem thường, vừa định trêu chọc cô, thì Ngạn Bằng đang ngồi ngay ngắn như tượng
sáp từ nãy tới giờ lại đột nhiên động đậy cánh tay, nói: “Kiến Phi, tôi không
thể không vạch ra sai lầm trong lời nói vừa rồi của cô…”
“?”
“Đó là,” Từ Ngạn
Bằng bày ra vẻ mặt nghiêm túc không thể mạo phạm, “Tiết mục của chúng ta không
chỉ được hoan nghênh trong hệ mặt trời! Căn cứ vào thống kê gần nhất, ‘Hướng
dẫn dạo chơi ở địa cầu’ đã từ trong hệ mặt trời trở thành tiết mục radio có tỷ
lệ nghe đài cao nhất trong hệ ngân hà!”
“…”
Nói xong anh ta đắc
chí cười to hai tiếng rồi mới thúc giục Hạng Phong tiếp tục đọc tin tức, người
này không muốn lỗ tai của mình bị tội thêm nên chỉ có thể tiếp tục đọc bản
thảo.
“…Sự nghiêm túc khắt
khe và đúng giờ của người Đức đã được thế giới công nhận, nhưng gần đây trong
một số điều tra cho thấy, “thích nói dối” cũng đang trở thành một dấu hiệu của
người Đức, nhất là những người đang trên đường đi du lịch.
“Ở một trang web có
tên là ‘Opal’, họ làm một cuộc khảo sát về biểu hiện ở phương diện tần suất nói
dối và nói dối đạt đến trình độ mặt dày, người Đức có thể nói đoạt quán quân
thế giới. Khảo sát cho thấy 78.9% số người bày tỏ sẽ không vì nói dối khi đi du
lịch mà cảm thấy hối hận. Còn 22.5% người được phỏng vấn đã thừa nhận, khi đi
du lịch họ đã từng giấu diếm tuổi thật của mình. Mặt khác 17.8% người du lịch
Đức nếu có cơ hội gặp được một người phụ nữ xinh đẹp thì dù thế nào cũng không
buông tha, mà còn im lặng không đề cập tới mình đã có vợ. Nếu gặp đối tượng mà
mình ngưỡng mộ trong lòng, người Đức còn đặc biệt am hiểu phải giả vờ chín chắn
hoặc là vờ như non nớt dựa vào sở thích của đối phương. 30% người được phỏng
vấn đã thừa nhận có kinh nghiệm nói dối rất nhiều năm.”
Hạng Phong vừa đọc
xong, Lương Kiến Phi liền mở miệng hỏi: “Nhưng vì sao lúc bình thường mọi người
không có ấn tượng người Đức thích nói dối?”
“Bởi vì đa số người
Đức đều có vẻ nghiêm túc, nói năng cẩn thận.” Anh nói tiếp.
“Cho nên nói ‘nhìn
người không thể chỉ nhìn tướng mạo’ những lời này thực sự có đạo lý,” Kiến Phi
liếm liếm khóe miệng, không biết có phải bởi vì nơi đó còn lưu lại chút cá khô
hay không, “Có một số người, mỗi ngày đều chải tóc cẩn thận tỉ mỉ -”
Hạng Phong dường như
lơ đãng cúi đầu, tóc phía sau tai được thể trượt xuống.
“Trên mũi là một cặp
kính gọng đen =”
Hạng Phong tháo kính
mắt xuống, tự nhiên xoa xoa khóe mắt.
“Mặc áo sơ mi và áo
khoác len -”
Anh có lẽ cảm thấy
khó chịu, cho nên tháo khuy áo sơ mi, lại cởi áo khoác len màu đen.
Kiến Phi mở to
miệng, tiếp tục nói: “- Thì tưởng là bản thân quần áo chỉnh tề, thực ra chỉ là
‘mặt người dạ thú’ mà thôi.”
Hạng Phong ho nhẹ
vài cái, không nhanh không chậm hỏi: “Như vậy Lương tiểu thư cho rằ