
i.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Hạng Phong đang nhìn cô, gợn sóng không sợ hãi:
“Cấp trên của em nói, em có một chút thời gian cùng anh đi ăn cơm.”
“Cơm sáng hay là cơm trưa?” Cô hỏi.
“Đều được, chỉ cần có thể lấp đầy bụng.”
Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cuối cùng bọn họ tìm một cửa tiệm bánh sủi cảo ở gần đây ngồi xuống, Lương
Kiến Phi phát hiện Trì Thiếu Vũ và Hạng Phong khác nhau thế nào, người trước
rất để ý hoàn cảnh và bầu không khí, người sau lại muốn hưởng thụ thức ăn ngon,
còn nói về trang trí của cửa tiệm, loại thức ăn, chất lượng phục vụ của bồi
bàn… Căn bản không ở trong phạm vi suy tính của anh.
Cô chợt nghĩ đến lời nói của Trì Thiếu Vũ, em không biết đồng thời được hai
người đàn ông theo đuổi là một việc rất tuyệt sao?
Chính xác hơn, hẳn là: một người phụ nữ đã 30 tuổi hơn nữa từng ly hôn,
đồng thời được hai người đàn ông theo đuổi là một việc rất tuyệt chăng?
“Suy nghĩ gì đó?” Một tay Hạng Phong giúp cô rót trà, cầm một chiếc đĩa sứ
màu trắng đặt trước mặt cô.
“Lời nói của Trì Thiếu Vũ…” Cô thốt ra.
Anh đổ giấm vào chiếc đĩa sứ kia, dáng vẻ như là rất nghiêm túc. Một lát
sau, anh mới hỏi: “Nói gì?”
“Không có gì, anh sẽ không muốn biết.”
“Hai người thường xuyên liên lạc sao?” Anh nhìn cô một cái, lại dường như
không có việc gì mà hạ tầm mắt.
“Chỉ thỉnh thoảng…”
Anh nhíu mày, không biết xem như là tin hay không tin.
Hai người trầm mặc, việc buôn bán của cửa tiệm này cũng không coi như tốt
lắm, thế nhưng họ vẫn mang món ăn lên rất chậm, ngay lúc Kiến Phi cảm thấy lo
âu, Hạng Phong bỗng nhiên lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo, anh hỏi: “Có
thể chứ?”
“Anh hút thuốc…” Cô kinh ngạc nhìn ngón tay anh, các đốt ngón tay nhô lên,
cô thường nhìn thấy anh dùng những ngón tay này đánh bàn phím, ký tên, nhưng
chưa từng thấy qua dáng vẻ anh dùng chúng hút thuốc.
“Ừm… chỉ thỉnh thoảng.” Nói xong, anh rút ra một điếu thuốc màu trắng trong
gói thuốc, bỏ vào trong miệng rồi châm lửa.
Anh cau mày, hút một hơi thật sâu, sau đó phun khói ra, đồng thời thả lỏng
đôi lông mày… Thoạt nhìn, dáng vẻ của người đàn ông hút thuốc đều gần giống
nhau, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ hoang mang giống nhau.
Cô hầu như không nhận ra người đàn ông trước mắt chính là Hạng Phong!
“Này,” cô nói, “Làm sao anh biết hành tinh Pandora ở trong thiên hà Alpha
Centauri?”
Anh mỉm cười, dùng ngón trỏ gảy tàn thuốc: “Trên thế giới này, có một thứ
gọi là ‘bách khoa từ điều’ (là baidu, tương tự như wikipedia). Lúc anh đi loanh
quanh trên bách khoa thì nhìn thấy.”
“…” Cũng chỉ có anh không có việc gì mà lướt trên trang web bách khoa.
“Vậy em thì sao?”
“Tôi cái gì?”
“Em không phải cũng không chút do dự mà phản bác Từ Ngạn Bằng sao?”
“Ồ, việc đó à…” Cô trộm nhìn anh một cái, “Thực ra tôi không biết hành tinh
Pandora ở chỗ nào.”
“…”
“Nhưng mà tôi thấy anh nói chắc chắn như vậy cho nên tôi hùa theo.”
Anh bật cười nhìn cô, quên gảy tàn thuốc: “Nếu cuối cùng anh sai thì sao?”
“Sẽ không đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh sẽ không làm chuyện mà anh không nắm chắc.”
Anh nhìn cô, hơi kinh ngạc, qua một hồi lâu anh mới nói: “Nhưng hiện tại
anh không phải đang làm chuyện mình không nắm chắc sao…”
Cô mở miệng, nói không ra lời.
Anh lại bắt đầu gảy tàn thuốc, hút một hơi rồi phun ra, vòng đi vòng lại,
một điếu thuốc rất nhanh được hút xong.
Bánh sủi cáo và các điểm tâm khác rốt cục được đưa lên, Hạng Phong cúi đầu,
ăn một cách nghiêm túc mà lại nhanh chóng, có lẽ là đói bụng thật. Cô nhìn tóc
trên trán anh hơi lộn xộn, cô hỏi:
“Chén của anh… thật sự chồng chất rất nhiều sao?”
Tiếng thét chói tai của những cô gái trẻ vọng lại từ những cây cột kiểu la
mã, vang vọng ở dưới mái vòm bằng vàng, Lương Kiến Phi suy nghĩ, nếu hội sách
không phải tổ chức tại hội trường rộng lớn thì tiếng kêu của những cô gái kia
cũng sẽ không truyền xa đến vậy, du dương như vậy… Nhưng khiến cô giật mình
nhất là một phần tiếng thét trong đó dĩ nhiên hướng về phía Hạng Phong.
Công ty đặc biệt vì anh mà mở ra một bàn lớn, còn dựng một tấm áp phích, là
về kế hoạch xuất bản hai cuốn sách mới của anh vào năm nay, họ thậm chí mời tới
đạo diễn và diễn viên cùng hợp tác với anh trong một bộ phim điện ảnh, một hàng
người đứng chờ ký tên ở phía trước, trong lúc nhất thời ánh đèn chớp nhoáng
khiến người ta không thể mở mắt ra.
Lương Kiến Phi nheo mắt lại, cô trông thấy Hạng Phong cười thật dịu dàng
trước màn ảnh, thiếu chút nữa cô đã quên, ngoại trừ là người đối chọi gay gắt
với cô, anh cũng là một nhà văn có sách bán chạy nhất.
Nữ minh tinh từng có tin đồn với anh kiễng chân tiến đến bên tai anh, nói
xong gì đó, anh nhìn cô ta mỉm cười, có vẻ hơi ngại ngùng. Lương Kiến Phi xoay
người, để ý cuốn sách ở trên bàn, cô mở bìa ngoài, ở trên trang giấy có tấm ảnh
của Hạng Phong, là hình trắng đen, Kiến Phi không thể không cảm thấy, đây là
một Hạng Phong chân thật, thực chất ở bên trong anh muốn duy trì khoảng cách
với người khác, nhưng lại không muốn rời khỏi đoàn người quá xa.
Cô ngoảnh lại nhìn anh, phát hiện hôm nay anh c