pacman, rainbows, and roller s
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325554

Bình chọn: 9.5.00/10/555 lượt.

hơi nóng ra bên

ngoài, vài người vây ngồi cùng một chỗ ăn đến khí thế ngất trời.



Ăn được một nửa Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn người đối

diện, áo sơ mi màu tím, ống tay áo cởi ra được vắn đến khuỷu tay, lộ ra đường

cong cánh tay đẹp đẽ, cách làn hơi nóng không ngừng tỏa lên nhìn sang, anh gắp

một miếng rau xanh, thả vào trong nồi nhúng một lát, sau đó gắp lên chấm một

chút tương, ăn vào trong miệng, liên tiếp động tác cùng tất cả mọi người xung

quanh giống nhau, nhưng anh làm ra, giữa sự thờ ơ lộ ra một cổ ưu nhã. Bên phải

Thạch Lỗi và Lãnh Thanh Thu đang ăn chàng chàng thiếp thiếp, bên trái Lý Thanh

Viễn và Hà Văn Hiên đang tranh đoạt vài miếng thịt cuối cùng, đánh đến quên cả

trời đất. Ngược lại Doãn Đông Tuân đang cấp đồ uống cho cô gái nhỏ mặt mũi vui

vẻ kia, Mạc Sính Dã một người cô đơn thỉnh thoảng ngồi bên cạnh với một tay qua

xâm chiếm lãnh thổ Lý Thanh Viễn.

Nhìn lại một chút bên cạnh mình, hai cô gái ra giá cao

mua được chỗ ngồi kia vẫn là vẻ mặt ngượng ngùng ngắm mỹ nam, nội tâm kích động

là rõ ràng. Tần Vũ Dương thở dài, nhìn vẻ mặt hờ hững Liễu Vận Ca trong lòng có

một tia an ủi: vẫn là người mình mang tới không thua kém nha.

Chờ Tần Vũ Dương chuyển tầm mắt đã thấy Cố Mặc Hàm để

đũa xuống chuyên chú nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không,

nhàn nhã tựa vào phía sau ghế, một tay đặt ở trên bàn không nhanh không chậm gõ

xuống.

Tần Vũ Dương nhíu nhíu mày, uống ngụm nước bọt, hắng

giọng một cái: "Cố

tổng, anh làm gì nhìn chằm chằm tôi lâu vậy?"


Một câu nói thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cố Mặc Hàm nhắm mắt làm ngơ, khóe miệng nhếch lên: "Gọi Cố

tổng quá khách khí, hay là chúng ta gọi tên của đối phương đi. Nào, Vũ Dương,

gọi Mặc Hàm nghe thử coi."


Mặc Hàm? Tần Vũ Dương sụp đổ, cắn cắn môi, không gọi

ra.

Lý Thanh Viễn này chỉ sợ thiên hạ không chủ thì loạn

đình chỉ chiến đấu với Hà Văn Hiên, bắt chước giọng Cố Mặc Hàm: "Nào,

gọi Mặc Hàm nghe thử coi."


Mọi người trong bàn đều chờ đợi Tần Vũ Dương, Tần Vũ

Dương cũng không thể khiến bọn họ xem thường, cô nhìn Cố Mặc Hàm, khẽ mỉm cười,

ôn nhu gọi: "Mặc

Hàm."


Ý cười của Cố Mặc Hàm từ từ đến đáy mắt, dưới ánh đèn

trong đôi mắt hẹp dài trong veo sáng lên, lộ ra từng tia ôn nhu một. Vũ Dương,

anh đợi những lời này đợi đã lâu rồi.

"Hài

lòng sao?"


"Hài

lòng, rất hài lòng. Về sau cứ gọi như vậy đi."


Mạc Sính Dã nhìn Liễu Vận Ca: "Vị mỹ

nữ này hình như trước đây chưa từng gặp, Tần tổng không giới thiệu một

chút?"


Tần Vũ Dương khoác vai Liễu Vận Ca: "Trợ lý

tôi mới tuyển, Liễu Vận Ca. Sau này trên công việc sẽ phải thường xuyên tiếp

xúc."


Mạc Sính Dã rõ ràng hứng thú đối với Liễu Vận Ca, Liễu

Vận Ca tự nhiên lễ phép cười một cái đối với Mạc Sính Dã, rất nhanh mà mất tự

nhiên dời đi tầm mắt, trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng nhạt. Tần Vũ Dương ở bên cạnh

nhìn, cảm thấy phương diện này hấp dẫn. Dưới tình huống bình thường, một Liễu

Vận Ca khi đối mặt với người khác cho tới bây giờ đều là bình tĩnh, tình huống

như thế rất ít khi phát sinh. Có lẽ, khí phách của Mạc Sính Dã cùng khí thái

của Liễu Vận Ca...

Trong phòng vệ sinh, Tần Vũ Dương soi gương trang điểm

lại.

"Vũ

Dương, Cố tổng có phải có ý đối với cậu không?"
Lãnh

Thanh Thu phẩy nước.

Tần Vũ Dương đột nhiên ý thức được, hình như Thạch Lỗi

không có nói cho Lãnh Thanh Thu chuyện của cô và Cố Mặc Hàm.

"Đúng

nha đúng nha, trong mắt cậu ai cũng có ý đối với tớ hết, được chưa?"
Tần Vũ Dương không muốn cùng cô thảo luận vấn đề này

liền làm động tác chọc cười.

"Cậu

con người này thiệt là, chị gái Liễu, cô nói có đúng không?"


Liễu Vận Ca đang rửa tay, cười cười không lên tiếng.

Tần Vũ Dương cười ha ha, Lãnh Thanh Thu tức giận liếc

cô một cái.

Chờ ba vị nữ sĩ một lần nữa trở lại bàn, mọi người đã

ăn cũng gần xong, đều ngừng lại đang tán gẫu. Giữa hai ngón tay Cố Mặc Hàm đang

kẹp một điếu thuốc, khi không nói chuyện sẽ hít một hơi, có thể nguyên nhân là

nóng, nút áo sơ mi mở ra hai cái, mơ hồ lộ ra bộ ngực rắn chắc, phong lưu mà

không hạ lưu, gợi cảm mà không làm người ta phản cảm.

Lý Thanh Viễn đang ở đàng kia phát huy bản tính đào

hoa đại thiếu gia, ngầm đùa giỡn hai cô gái nhỏ. Vẻ tươi cười trên khuôn mặt

xinh đẹp của anh ta: "Các

cô nói thử, sáu người chúng tôi ai đẹp trai nhất?"
Nói xong vẻ mặt còn phóng điện. Lý Thanh Viễn ngũ quan

mang theo một chút âm nhu, giữa sáu người thì xinh đẹp nhất, xinh đẹp làm cho

đàn ông cũng xúc động gục ngã trước anh ta.

Hai cô gái nhỏ nhìn trái nhìn phải, hé ra một khuôn

mặt hồng nói không ra lời.

Không trách được hai cô gái nhỏ, vấn đề này cho dù có

bảo Tần Vũ Dương trả lời, Tần Vũ Dương cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có

thể nói, sáu người mỗi người mỗi vẻ.

Lý Thanh Viễn nhíu nhíu mày: "Như

thế nào, rất khó trả lời sao? Vậy đổi một câu dễ hơn, có người nhà thì không

tính, còn lại bốn, các cô thích ai nhất ?"


"Tôi

thích Cố tổng, đôi mắt hoa đào Cố tổng thật xinh đẹp nha!"